-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Câu hỏi đuôi tiếng anh

Câu hỏi đuôi là gì và cách sử dụng của nó trong câu ra sao ?

Khái niệm Câu hỏi đuôi (Tag question) trong tiếng anh

– Câu hỏi đuôi là một dạng câu hỏi rất thông dụng trong tiếng Anh. Mặc dù câu trả lời cũng giống như câu trả lời cho câu hỏi YES-NO, nhưng câu hỏi đuôi có sắc thái ý nghĩa riêng biệt.
– Câu hỏi đuôi được thành lập sau một câu nói khẳng định hoặc phủ định, được ngăn cách bằng dấu phẩy (,) vì vậy người đặt câu hỏi đã có thông tin về câu trả lời.. Tuy vậy, người hỏi chưa chắc điều mình hỏi có đúng hay ko hoặc họ chưa nắm rõ thông tin về vấn đề đó, lúc đó ta cần sử dụng Tag question.

I. Nguyên tắc khi lập câu hỏi đuôi:

+ Nếu câu nói trước dấu phẩy là câu phủ định, câu hỏi đuôi bắt buộc phải ở thể khẳng định.
+ Nếu câu nói trước dấu phẩy là câu khẳng định, câu hỏi đuôi bắt buộc phải ở thể phủ định.

II. Cấu tạo của Câu hỏi đuôi:

Câu hỏi đuôi đứng trước dấu phẩy (,), gồm trợ động từ tương ứng (có NOT hoặc ko NOT) và một đại từ nhân xưng tương ứng với chủ ngữ của câu nói trước dấu phẩy

* Ta lấy một vài Ví dụ đơn giản nhé:

-He is a singer, isn’t he?
-You’ll rich in the future, won’t you?

BÀI 1: CÁC DẠNG ĐẶC BIỆT CỦA CÂU HỎI ĐUÔI

– One…,… you/one?
– Câu mệnh lệnh ( không có chủ từ ) ——-> Will you ?
– Let’s …., shall we ?
– I am…, aren’t I ? ( nhưng nếu là : I am not … thì lại dùng : am I ? )
Vd: Don’t take it, will you ? ( mệnh lệnh, dù có not hay không cũng dùng will you )
– Câu đầu là I wish … -> may I?
– Câu đầu có must:
Must có nhiều cách dùng cho nên tùy theo cách dùng mà sẽ có câu hỏi đuôi khác nhau
+ Must chỉ sự cần thiết: => dùng needn’t
Ví dụ:
They must study hard, needn’t they?
+ Must chỉ sự cấm đoán: => dùng must
Ví dụ:
You mustn’t come late, must you ?
+ Must chỉ sự dự đoán ở hiện tại: => dựa vào động từ theo sau must
Ví dụ:
He must be a very intelligent student, isn’t he? ( anh ta ắt hẳn là 1 học sinh rất thông minh, phải không ?)
+ Must chỉ sự dự đoán ở quá khứ ( trong công thức must +have+ p.p) : => dùng [ ] là have/has
Ví dụ:
You must have stolen my bike, haven’t you? ( bạn chắc hẵn là đã lấy cắp xe của tôi, phải không?)
(còn tiếp…)
Học xong rồi các bạn thử làm các bài tập sau đây nhé:
1. I am too impatient,______?
2. Let’s go out tonight, _______?
3. It never work very well,______?
4. Don’t open the door,_____?
5. Open the door,____?
6. Everybody realized the danger,______?
7. You must finish your exam today, _______?
8. I wish to study English,_____?
9. I must get home early, _____?
10. He must be late for dinner, ______?

Start of Something New - HSM

Lyric

 

Lời dịch

Troy: Livin’ in my own world
Didn’t understand
That anything can happen
When you take a chance

Gabriella: I never believed in
What I couldn’t see
I never opened my heart
To all the possibilities

Both: I know…

Gabriella: That something has changed
Both: Never felt this way
Gabriella: And right here tonight
Both: This could be the…

CHORUS
Both: Start of something new
Gabriella: It feels so right

Both: To be here with you…oh
And now…lookin’ in your eyes
I feel in my heart
The start of something new

VERSE
Troy: Now who’d of ever thought that
Both: We’d both be here tonight…yeah
Gabriella: The world looks so much brighter

Both: With you by my side
I know…that something has changed
Never felt this way
I know it’s for real
This could be the…

CHORUS
Both: Start of something new
It feels so right to be here with you…oh
And now…lookin’ in your eyes
I feel in my heart
The start of something new

BRIDGE
Troy: I never knew that it could happen
Till it happened to me
Both: I didn’t know it before but now
It’s easy to see

CHORUS
Both: It’s the start of something new
It feels so right to be here with you…oh
And now…lookin’ in your eyes
I feel in my heart
The start of something new
 Troy: Với cuộc sống của riêng anh
Anh không thể hiểu được rằng
Mọi chuyện lại có thể diễn ra
Khi em có được sự thay đổi

Gabrielle: Em không bao giờ tin vào điều đó
Những gì mà em chưa từng thấy
Em không dám mở rộng con tim mình
Điều đó thật quá khó

Troy: Anh biết...

Gabrielle: Mọi thứ có thể thay đổi
Both: Đừng cảm nhận theo cách của riêng mình
Gabrielle: Và biến điều đó thành sự thật vào tối nay
Both: đó có thể là

CHORUS
Both: Ngôi sao của điều gì đó mới mẻ
Gabrielle: Điều đó có vẻ đúng

Both: Khi hai ta ở bên nhau
Và giây phút này... Khi anh nhìn sâu vào đôi mắt của em
Anh cảm thấy từ trong tim mình
Sự khởi đầu của điều gì đó mới mẻ

VERSE
Troy: Giờ thì ai đang nghĩ đến điều này
Both: Chúng ta sẽ cùng nhau tối nay..Yeah
Gabrielle: thế giới này như sáng tưới hơn

Both: khi chúng ta ở cạnh nhau
Chúng ta biết rằng mọi thứ đều có thể thay đổi
Đừng cảm nhận theo cách của riêng mình
Ta biết điều đó thật sự đúng đắn
Đó có thể là

CHORUS
Both: Ngôi sao của điều gì đó mới mẻ
Ta cảm thấy điều đó khi ở bên nhau
Và khi ta nhìn thật sâu vào mắt nhau
Cảm thấy trong tim mình
Sự khởi đầu của điều gì đó mới mẻ

BRIDGE
Troy: Anh sẽ chẳng bao giờ biết đưộc nó sẽ như thế nào
Cho đến khi những điều đó đến với anh
Both: Chúng ta không thể nào biết trước
Nhưng bây giờ mọi thứ đã phơi bày

CHORUS
Both: Ngôi sao của điều gì đó mới mẻ
Ta cảm thấy điều đó khi ở bên nhau
Và khi ta nhìn thật sâu vào mắt nhau
Cảm thấy trong tim mình
Sự khởi đầu của điều gì đó mới mẻ

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 6

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 6

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 6
Tối……..
” happy happy .. so so happy…” -> cảm giác bi giừ của nó đó..
lá là lá la la lá là lá la lá … là là……
– Thiệt là zui quá đi mất….1 lũ ngốc… cóa thía thuj mà cũng bị lừa !! Hhaahahhahahahah…!!!!
Nó ngồi cười lúc thì hì hì , lúc thì ha ha , lúc thì hô hô….cười thế nào cũng ko quan trọng…quan trọng là nó đã cười vì tự đắc
__________________________
Tại hoa viên của biệt thự hoàng tử …
– Ko thể … cái con pé đó ko thể nào nấu ngon được như thế ! – Vũ hét lên .. mặt đăm đăm khó chịu .
Bảo mỉm cười dịu dàng :
– cũng có thể chứ .. hôm qua .. đó có thể chỉ là mưu kế của cô pé mà thôi !!! công nhận con pé này đáo để gớm !!!
Vũ nhăn trán :
– Nhớ lại cái cảnh con pé ngốc nghếch đó tự đắc cười cười , ghét quá !!!! Hừ….. cô đợi đấy , Thoại My !!!!
– Xời ạ…bận tâm lắm làm j , Thiên Vũ ??? Tao thì chỉ quan tâm…mấy ngày sau sẽ có cơm lành canh ngọt mà ăn thôy , để ý nhìu làm chj hả trời….!!! – Bảo cười.
– Nhưng tao vẫn thấy cay cú lắm !!!
Thấy Vũ có vẻ khó chịu như vậy .. Hoàng bật cười :
– Muốn bjk sự thật hả ??? Vào nhà bếp !!!
Bảo tròn mắt :
– Nhà bếp ???
Vũ sực người ra :
– Đúng rồi…lucky star…lucky star…!!!
Nói rồi cả 3 chạy vào nhà bếp thực hiện ngay cái kế hoạch vạch trần kế sách của nó .
_______________________________
– Sax,…con pé này chắc thuộc dạng đệ tự của Kid 1402 rồi cũng nên … ko 1 dấu vết !!! – Vũ chép miệng.
– Nhưng cũng có thể ko phải Thoại My mua ở Lucky star thì sao ??? Hoặc cứ cho rằng cô ấy mua ở Lucky Star .. thì cũng có thể đựng trong cái hộp hoặc bất cứ thứ j có thể đựng mà ko mang nhãn hiệu Lucky Star thì sao …??? – Bảo gật gù phân tích.
– Uh , mày nói xem chừng cũng có lí.. Nhưng để cho chắc ăn…ra thùng rác ngoài kia xem !!! – Vũ nói rồi cả bọn laị chạy đi… trừ Hoàng…
vì…cậu ta đã ….
– He….đã tốn công đi vứt mấy bao đựng thức ăn để khỏi lộ…vậy mà ko ráng vứt luôn cái hóa đơn này luôn nữa…rõ ngốc…!!
Mỉm cười…Hoàng nhét tờ hóa đơn vào túi rồi bỏ lên gác …
…cốc…cốc…cốc….
Nó nghe tiếng gõ cửa liền chạy ra …
– Minh Hoàng .. anh tìm tôi chi hem ???


Hoàng mỉm cười :
– Ko có chiện thì tôi tìm cô làm j ??
Nó gãi đầu :
– À…ờ..ờ..đúng rồi…đúng rồi….
Hoàng chép miệng :
– Thực ra thì…thực ra thì…….
….thịch thịch…thịch thịch…. – Nó cảm thấy tim nó tự dưng đập nhanh hơn…hơ hơ…nó đặt tay lên ngực…Trong đầu thì cứ đấu tranh tư tưởng : Hơ…chắc ko phải zậy đâu…ko phải…ko phải zậy … nhất định là ko phải….ảnh hok thể thik mình được..hok thể…hok thể…. ( kon pé mơ mộng là thế ó )
Hoàng chớp mắt :
– Làm chj mà trơ người ra vậy , Thoại My …?? Nấu mấy món ăn đó mệt quá hả …?
Nó giật mình :
– ơ…à…à … ko…ko mệt….tôi đâu có mệt đâu !!!
– Thực ra thì….tôi tìm cô là vì…là vì….
Tim nó lại đập nhanh hơn nữa….. thì….
– Là vì tôi muốn cô giúp tôi nấu cái món sườn xào chua ngọt ấy mà….ok ????
Nó giật mình lần 2 :
– cái j cơ …???
Hoàng cười đểu :
– Ko được hả ???
– ơ…Thực ra thì…..cũng ..cũng ko có j là khó khăn cả….Chỉ là…chỉ là….. ( nó đang vòng vo tam quốc…nhưng dù j thì cũng chỉ với 1 mục tiêu : hok để cho ai bjk cái chiện bê bối đi mua thức ăn của nó được )
– Chỉ là j zạ …???
– Hôm nay tôi hem có hứng bày chỉ j hết á !!!
Hoàng gật gù :
– Ra thế… vậy ngày mai zậy ???
– Ko được , ngày mai tôi có bài kiểm tra toán trên lớp , phải ôn bài nè , bận lắm …ko bày được đâu !! – Nó xua tay nói ( thực tế thì hem có bài kiểm tra nào cả )
– Tôi sẽ giúp cô ôn toán trong vòng 5 phút , tôi tổng hợp ra thì dễ học thôi !!! với trình độ chỉ số IQ thấp tè tè như cô thì chắc khoảng 15->30′ … nói chung thì cũng chẳng tốn là bao….!!!!
Nó phồng môi trê má :
– Ko cần !!!
– Đóa , chính cô nói ko cần nhá ! Nhưng mà dù j thì cô vẫn phải bày cho tụi tôi nấu món đó thôi hà…ko trốn đc đâu , Thoại My !!!
– Tôi ko bày đó ! Làm chj được tôi…làm chj được tôi nè …??? – nÓ vênh vênh cái mặt lên -> đến là khó ưa .
Hoàng lắc đầu :
– Uh …thì đâu làm được j đâu…Nhưng cái này chắc làm được đó,…!! – Nói rồi Hoàng nhét tờ giấy vào tay nó rồi thủng thẳng bước đi…

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 5

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 5

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 5
Ra về….
– Hey Vũ !!!!!!! Bảo , Hoàng !!!!!!!!!!!!! – Nó hét , vẫy vẫy tay rồi chạy lại.
– cóa chiện chi mà ý ới gọi tụi này thế hả ??? – Vũ nghênh nghênh mặt hỏi.
– Mọi người đi chơi đâu đi , tôi ở nhà nấu cơm…bi giừ là 11h30 , khoảng 12h30 mọi người về là cơm nước chỉn chu rồi đó !!!! Kekkekekeke ! Đảm bảo mí cậu lác mắt luôn !! – Nó cười hì hì nói.
– Tùy thôi , nhưng tôi sẽ về nhà ! – Hoàng nhún vai đáp.
– ừ , trưa nắng đi chơi làm cái j , ở nhà kẻo đen da !! – Vũ chép miệng đáp.
Nó lầm bầm :” con trai j mà điệu như quỷ !!”
– Thui , My có về cùng tụi này hok ? Hay là tụi tôi về trước ??? – Bảo hỏi.
Nó giở giọng năn nỉ :
– Thôi ,mí cậu đi đâu thì đi , 12h30 về ăn cơm là được mà…tôi đảm bảo là very good !!!!!!!
– Tụi tôi ở nhà thì có cản trở j cô đâu nhỉ ??? – Vũ ngơ mặt ra hỏi.
– Tất nhiên là có rùi !! mà Sao mí cậu nói nhìu quá zậy ????? tui đảm bảo đó , 12h30 các cậu zề là có cơm ngon ăn rùi !!! – Nó cười cười nói .
– Vậy cũng được , lâu rồi chưa đi Cellado , ko biết mấy pé phục vụ ở đó sao rồi nhỉ ???? – Bảo cười gian xảo nói.
– Ờm , đi thôi !!! – Vũ nói , định kéo cả bọn đi thì…
Từ đâu một cô gái nhìn cũng xinh xinh bước tới :
– Mấy anh đi về hả ??? Cho Thư đi với được hok ????
– Thư đó hả em ??? Hôm nay papa hok tới đón hả ??? – Bảo nói bằng giọng rất chi là “warm”
– Hok anh ạ !!! Hjhj , cho Thư đi cùng nha , chung đường mừ !!!! – Cô gái tên Thư ấy cười cười.
– Nhưng giờ tụi anh đi coffee , Thư đi cùng hok ???? – Bảo cười.
– Okie thui , Thư luôn sẵn sàng !!! – Thư nói rồi chạy tới khoác tay Vũ :
– Hjhjhj !!!!!! Anh Vũ , nãy giờ thấy em mà hok nói j à nha !!!
Nó bước lại phía Bảo :
– Con nhỏ này là ai mà “ngố” dữ vậy ???
Bảo lắc đầu :
– Ngố j mà ngố , người ta là hot girl đấy !!!
– Hok , phải nói là quá lố mới đúng , xí xớn , nhí nhảnh , tửng tửng , hâm hâm !! – Nó c.h.ử.i vô cớ 1 tràng dài.
– Nhìn lại cô đi , ko bik ai tửng tửng , hâm hâm đấy!!! – Bảo trề môi.
– Cậu ấy ! – Nó lè lưỡi nói rồi tưng tưng chạy đi .
Ra tới cổng trường , thấy nó đi hướng ngược – Vũ liền hỏi :
– Này , cô kia ! Cô ko về nhà nấu cơm mà lại chạy đi đâu thế hả ???
Thư chớp mắt :
– Anh Vũ , con nhỏ ấy là ai thế ???
Nó vọng lại :
– Tôi biết rồi !!! Mấy anh cứ đi đi , xí về có cơm ăn là được chứ j !!- nó nói rồi chạy đi luôn .
Vũ nhún vai :
– Thôi kệ cô ta đi ! Mình tới Cellado ná !
Thư cười hỏi :
– Nhà mấy anh bữa nay cũng có osin hả ????
– Ừ , osin trọn gói của nhà tụi anh đấy !! – Bảo cười hề hề đáp.
******
– Nhà hàng Lucky star … a ! Đúng rùi , đây rùi !!!! – nó hí hửng rồi chạy vào nhà hàng .
20 phút sau , nó xách ra một túi lỉnh kỉnh , nói chung là cơm canh đủ cả.
Nó vừa đi , vừa tưng tưng thầm nghĩ : “keke , thể nào mấy tên đó cũng một phen lác mắt vì “tài nghệ” của mình cho mà koi ! Hahahhahaha”
Tới biệt thự…nó sững hồn …ặc ặc…chết mất…sao cửa lại mở ???? mấy tên đó ở nhà sao…????
Nó rón rén chạy vào thì….
– Ê ê , Thoại My , cô đi đâu mà giờ mới về , sao ko chịu ở nhà nấu cơm ????
Ặc , Thiên Vũ …Nó nhanh trí nên liền nói :
– Thiên Vũ , Minh Hoàng gọi cậu kìa !!!


– Vậy hả ? – Vũ nói rồi bỏ vào nhà.
Nó thở phào vì đánh lừa được Vũ , thật may cậu ta ko nhìn thấy túi đồ của nó…ko là…toi !!!
Nhanh chóng , nó có mặt tại phòng bếp bằng cửa sau .Nó vọng lên :
– Ko ai được xuống bếp đấy , tôi vừa đi siêu thị mua vài thứ đồ về nấu !! Đợi vài phút nữa là xong liền hà !!!!
Nó hì hục nấu thì giật mình :
– Này , dám lừa tôi hả ???? Thoại My !!
– Lừa cái zề cơ….?? – Nó quay ngoắt lại .. che che cái bao đựng thức ăn in nhãn hiệu Lucky Star
Vũ lườm lườm :
– Minh hoàng ko hề gọi tôi à nha … cô đừng có mà xạo !!!!!!!
Nó nghênh nghênh :
– Hehhe , thế các cậu kêu đi Cellado uống coffe thế mà lại zề nhà là sao hả ??? Đã kju 12h30 ròy hẵng zề mà lại zề sớm ….
– Cellado đóng cửa nên tụi tôi mới zề chứ bộ ! Vả lại đây là nhà của tụi tôi thuê , tiền nong trả đàng hoàng, muốn zề lúc nào chã được !!! – Vũ đáp.
– Hừ hừ…hok thèm nói chiện zới cậu nữa…nhưng mừ cứ lên nhà đi há , khi nào nấu xong thì tôi sẽ lên nhà khách gọi các cậu xuống ! – Nó cười.
– Ừ , lo mà nấu cho đàng hoàng .. đừng có tôi cho ăn cái món Sườn xào lờ lợ đặc sản củaThoại My nữa là được ! – Vũ ranh ma nói.
Nó lầm lầm mặt lại :
– Lên nhà đi ! Miễn nói nhiều , ko là cắt cơm đấy !!!!!!!!
– Được rồi ! Hôm nay mà nấu dở là tụi tôi ghé nhà hàng đó ! – Vũ hăm dọa.
– Ừ , thì đi nhà hàng đi , tôi đỡ nấu !!
– Nhưng mà cô trả tiền …ngu j tụi tôi phải xì tiền ra chứ ! hehehehhehe ! – Vũ cười rồi chạy lên phòng khách.
” Phù !!! May quá !” – Nó thở phào rồi lo chạy đi vứt mấy cái bao đựng thức ăn , chứ hok bị lộ là chik toi !!!!!!!
…………..
Bày biện xong , nó hài lòng chạy lên nhà khách :
– Hey ! Xuống ăn nào mọi người ơi !!! Tôi nấu xong hít rùi đó ! Đảm bảo ngon ơi là ngon luôn !!!!!
– Ừ , hy vọng là ko phải ra nhà hàng như hôm qua !!! – Bảo gật gù..
– Hy vọng vậy ! – Hoàng nhún vai nói.
……..
– uầy…lại sườn xào lờ lợ cơ à ???? – Bảo châm chọc.
– Nài nài..sườn xào chua ngọt kiểu Ý đấy nhá !!! – Nó gõ gõ đôi đũa , đáp rồi chợt nhận ra chưa ai đụng đũa cả :
– Ơ…sao thế…???Đừng nói là sợ tôi nấu dở chứ…..
– Her….đúng là zậy đó cô pé !!! – Vũ cười.
– Ko ai tin tôi à…..??? – nó hơi thất vọng nói…vừa dứt lời thì Hoàng đã gắp ngay và nếm thử…
1 miếng ròy 2 miếng…. Xem chừng Hoàng ăn rất ngon lành ( tất nhiên gòy , nhà hàng Lucky Star là thương hiệu nổi tiếng ngàn đời nay rùi mừ )
Vũ tròn mắt :
– Này , có thật là “ăn được” ko đấy ???
– Ngon ! Nét đặc trưng Lucky Star ! – Hoàng nói -> khiến nó hơi chột dạ.
– Ừ…đúng là thế thật…..ko thể ngờ sau 1 ngày thì cô có thể nấu ngon đến cỡ Lucky Star…ko hiểu có phép màu j đây …???? – Bảo lắc đầu.
Vũ lườm lườm đa nghi :
– nÀi….hay là hôm qua cố tình “chơi” tụi tôi hả …???
Nó vội gật gật :
– ờ ờ…đúng đúng…đúng gòy đó !!!!
– Xem ra cô nấu ăn giỏi lắm mới bắt chước đc giống món của Lucky Star thế này …. – Bảo chép miệng.
– hehehhehe , thế nào….?? Thấy tôi pro hem ??? pro hem ??? pro hem ??? – Nó vênh mặt nói.
Vũ cắt ngang làm nó cụt hết cả hứng :
– xì…”gà rồ” thì có chứ “pờ rồ” cái zề hả ???
– Cứ thế này mà phát huy nhé …!! – Hoàng mỉm cười nhìn nó nói…
Nụ cười thật ấm áp…thật khác với nụ cười hằng ngày – lạnh giá….
Nó chợt ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác…dấu diếm một cảm xúc nào đó……!!??!?

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 4

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 4

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 4
Mệt mỏi quá , nó dường như vừa bị súc ruột vậy … hjx hjx hjx…
Vác cái mặt bơ phờ xuống bếp … oa , bánh mì ốp la hả ? Món nó thik nè .. đang lúc đói nữa chứ …
Nó ngồi vào bàn mới chợt nhận ra hok có phần của nó .. đã thế tên Vũ còn châm chích ( sao giống ong quá vậy trời …????)
– Ko có phần của cô đâu , đừng có mà nằm mơ !!!!!
– Hứ !Tôi ko đói !!! – Nó làm bộ làm tịch.
– Thật á ???- Vũ chớp chớp mắt nhìn nó .
– Chứ bộ tôi đùa à ???- Nó gắt rồi chợt ôm bụng ,hjx hjx ,nó cảm thấy như ko còn j để mà ra rùi mà sao còn đau bụng quá xá …. huhhuhuhuhu….khỉ thật …
– Thế tối qua cô đi bao nhiêu lần..mà giờ ko đói hả ???
Nó ko thèm trả lời mà thầm nghĩ :”đồ tiểu nhân bỉ ổi !!! Thật đáng ghét !!!!!!!!!!!!!!”
– Chế mì tôm ăn đi !!!!!!!! – Vũ bặm môi nói.
– Mệt ! – Nó làu nhàu.
– Ớ , chứ cô định kêu ai pha mì cho cô ăn hả ????
– Ơ ,tôi có bảo là bắt cậu đi pha mì cho tôi ăn đâu nhỉ ????? Tôi chưa đụng chạm j đến 1 câu 1 chữ đấy nhá !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó nói thế khiến Vũ phải làm lơ luôn :
– Thôi , ăn nhanh đi mấy cậu, sắp trễ rồi !!!!!!!!
Nó cầm vội ổ bánh mì trong tủ rồi chạy lên phòng thay đồ , chuẩn bị sách vở .
Nó cố gắng làm thật nhanh để cùng đi với tụi hắn nhưng xuống thì đã thấy tụi hắn đi trước rồi… đáng ghét , ở cùng nhà rồi mà còn ko đợi người ta cùng đi nữa … grừ…grừ….
Nó bước ra thì thấy bọn hắn đi chưa được xa lắm…
– ê ! ê !!!! Đợi tôi với !!!
3 bọn hắn cùng quay lại ,nhưng rồi nhún vai dửng dưng và tiếp tục bước đi – tụi hắn con như ko có sự hiện diện của nó … Hứ , bộ 3 hot-warm-cold thì có j là to tát mà ra oai dữ vậy hả ??? Thực ra thì toàn là 1 lũ bẩn tính chứ có j đâu…
Nó thầm nghĩ rồi đuổi theo bọn hắn để cùng đi cho zui , chứ đi một mình nó lại cảm thấy lạc lõng lắm …
– Hjx…kêu đợi sao hổng đợi tôi vậy hả ??? – Nó trách móc.
Vũ bĩu môi :
– Mắc mớ j tụi tôi phải đợi cô ????
– Ít nhất tôi và các cậu ở cùng nhà thì đợi nhau cùng đi cho vui chứ …các cậu làm j mà kiêu thế hả ???
– Kiêu cho con gái nó thèm chơi !!!! – Vũ cười phá lên.
– Thèm á….bẩn tính mà cũng có người thèm cơ à …?? – Nó lầm bầm.
– Này ,lẩm bẩm cái j thế hả ??? để xem !!!! – Vũ nói rồi cười đắc ý .
Bảo và Hoàng chỉ biết cười mỉm. Nó lườm lườm nhìn , hàm ý :” cười cái zề mà cười hả ? cười hở mười cái răng ý !!!!!”
Nó cứ bước đi, gần tới trường thì….
– Anh Vũ đẹp “chai” !!!!!!!!!!!!!
– Anh Bảo ơi !!!!
– Anh Hoàng thân yêu kụa em ơi !!!!
Nó thì _ __! nản quá chừng….đúng là mấy tên đó gây “hot” kinh khủng thật….hừ hừ….
Vũ nhểnh mắt lên :
– Thấy chưa cô pé ???
– Pé cái con khỉ …!! – Nó lầm bầm.

– Đây là ai vậy anh Vũ …. sao lại đi cùng tụi anh … anh Bảo…anh giải thik đi…ai đây hả anh ….???
– Anh Hoàng…..!!! Anh phản bội chị Cẩm Tú hả …????- nó chợt nhận ra đó là Ngọc Châu , con bạn thân của nó .
Ơ…Minh Hoàng…..Minh Hoàng chính là người mà nó đã từng một thời ngưỡng mộ sao ??….Cách đây mấy tháng nó có tình cờ đọc một bài về Minh Hoàng và Cẩm Tú … nhờ thế nên bây giờ nó mới phát hiện ra điều đó…
Bảo xua tay :
– hãy để yên cho Minh Hoàng !!!
Còn Hoàng , chỉ mỉm cười – ngốc đến mấy thì cũng nhận ra được đó là nụ cười đau khổ…
– Anh và chị Cẩm Tú đã chia tay rồi , ko còn là gì của nhau nữa , vì thế em đừng có nhắc đến tên cô ấy trước mặt tôi …
Chợt…Cẩm Tú bước đến :
– Ngọc Châu , em làm cái trò j ở đây thế hả ? Về lớp học đi !!!!!
– Em…em chỉ muốn đòi lại công bằng cho chị thôi mà !!!
– Nhưng tất cả ko liên quan tới em !!!!! Về lớp ngay !!!- Tú hét lên và tát Ngọc Châu.
Nó thấy bạn nó bị đánh nên liền chạy lại :
– Này , Cẩm Tú ,sao lại đánh Ngọc Châu thế hả ??? Đừng tưởng chị là hot girl mà thik làm j thì làm nhá !!!!


– Ơ…con bé này lạ thật đấy , tôi là chị mà ko có quyền dạy bảo em út hả ????
– Chị…Cẩm Tú là chị cậu hả , Ngọc Châu ??? – Nó hỏi..
– Ừ…đúng vậy…- Châu gật đầu.
Nhìn vẻ mặt chị Tú lúc này lại lặng đi :
– Con nhỏ này là người yêu mới của Hoàng đó hả???
– Có phải hay ko thì cũng chẳng còn liên quan đến Tú nữa , đừng chen vào cuộc sống của Hoàng nữa !!! – Minh Hoàng lạnh lùng đáp.
– Hiểu rồi….Tú hiểu rồi… – Chị Tú nói rồi bỏ đi..
Nó nhún vai rồi hỏi :
– Mấy cậu học lớp nào vậy ????
– Đừng có nói đến cái điều tối thiểu đó cô cũng ko bik chứ , Thoại My ???
– Sax , mí người nghĩ mí người là ai …??? Bộ là tổng thống nước Mỹ chắc ??? Đối với tôi á , mấy cậu ko bằng con kiến !!! – Nó nói rồi dúi chân xuống đạp chết cả 1 đoàn kiến ..
– Được lắm …được lắm !!! – Vũ gật gù nói rồi bỏ đi.
Nó chạy lại chỗ Minh Hoàng hỏi :
– Mấy cậu học lớp nào vậy ???
– Tôi với Vũ và Bảo đều học khối 11 , tôi lớp a1 , Vũ lớp a3 , Bảo lớp a8.
Bảo bước lại phía nó :
– Còn cô , Thoại My , học lớp nào vậy ???
– 11a2 – Nó gọn lõn đáp , chào bọn hắn rồi bước về lớp.
****
Nó vừa bước vào lớp thì đã nghe tiếng Ngọc Châu :
– Thoại My , làm sao mà cậu quen và thân với bộ 3 hot-warm-cold của trường mình quá vậy ?????
– My…My…..thôi , ra canteen ăn sáng với My đi rồi My kể cho Châu nghe ! – Nó nói rồi kéo Châu đi.
……..
– Là thế này … My ở tại Biệt Thự Hoàng Tử…. – Nó nói.
Châu sửng sốt ngạc nhiên :
– Cái j cơ…..??? Ở được lâu chưa vậy ???
– Thì My mới tới đó hôm qua thôi !!! – Nó nói rồi đau khổ – hjx , khổ quá Châu ơi , mới tới đó 1 hôm mà bị hành hạ đủ điều rồi…hjx hjx…Ko rõ My sẽ chịu đựng được đến bao lâu nữa…
– Chắc là cũng sẽ ko lâu đâu !! Từ trước đến nay chưa từng có 1 người nào qua được những trò phá rối của bộ 3 đó mà !!! Vì thế nên đã quá lâu Biệt thự đó chỉ có bộ 3 đó ở mà thôi !!- Châu lắc đầu nói..
– Ự…hự…đau bụng quá…đợi My nghen….ự..ư…ư…. – Nó ôm bụng nhăn nhó rồi chạy vào wc của canteen.
15′ sau…
– Hjx…sorry Châu nha … My đau bụng từ tối qua đến giờ… hjx….Lũ chết tiệt !!!!! – Nó cười hì hì nói rồi lầm bầm c.h.ử.i
Châu mỉm cười :
– Lại là trò của 3 ảnh hả ???
– Ừ , là trò của bọn hắn đó !!! – Nó nói rồi kéo Châu đi vào lớp .
……
– Tụi hắn tiểu nhân quá !!! – Nó lầm bầm c.h.ử.i
– Nè , CẤM My đụng chạm tới thần tượng của CHâu à nha , My là bạn Châu nên Châu hok nói chứ gặp fan của họ là coi như My tiêu !!
– Ơ…đáng sợ vậy sao…?? – Nó ngây ngô.
– Chứ sao nữa…bộ 3 ấy quyền lực lắm…đừng động chạm làm j , rước họa vào thân đó….Mà My nè , My cố gắng cầm cự ở đó nha , lâu lâu Châu qua chơi … hjhjhj!!
– Xời…Bạn của tôi ơi , bạn chỉ muốn qua chơi với mấy ổng thôi chứ j…
– Nè , cái đó gọi là luôn tiện à nha !! – Châu mỉm cười .
– Hjhjhjhjhj
****
– Thưa thầy cho em ra ngoài ạ…ư..ư…
– Nãy giờ em ra ngoài bao nhiêu lần rồi đó , cô học sinh mới ???
– Em…em cần ra ngoài thật mà thầy…ư..ư…
Thấy nó có vẻ ko chịu được nữa , Châu đành ra tay :
– Thầy ơi thầy … thầy cho Thoại My ra ngoài đi thầy…bạn ý cần ra ngoài thiệt đó thầy…
->Châu là Học trò cưng mà lị ( học giỏi mà kute quá ) , tất nhiên , nó được ra ngoài với thái độ vui vẻ của ông thầy trẻ .
Nó chạy ngang qua lớp a3 – lớp của lão Vũ chik tịt … và tất nhiên.. hắn ta đã thấy nó chạy tưng tưng nãy giờ…lúc nào cũng điệu cười đó…gian xảo quá chừng …hừ.. .bực thật , nó chỉ muốn đấm cho tên Vũ mấy phát cho bõ tức thôi .hừ hừ….
Nó thầm nói :” Được đó Thiên Vũ , cậu hãy biết tay tôi !!! Để xem các cậu có lí do nào mà đuổi tôi đi nếu tôi cứ ở lì tại căn Biệt thự đó nào ??? “

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 3

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 3

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 3
Hjx hjx…đúng là khó xơi thật…mà món nào cũng zậy , chứ ko phải chỉ riêng món “Sườn xào lờ lợ” của nó
– Chán quá ! – Nó lẩm bẩm rồi đi đổ hết thức ăn đi .
Nó thở dài chui vô nhà bếp úp mì tôm ăn . Nghĩ đến giờ này mấy tên con trai quỷ sứ ấy đang ngồi ăn tại nhà hàng còn nó thì đang ngồi tại nhà bếp mà xực mì tôm -> Nó lại càng thấy điên tiết làm sao ! Tên Vũ đáng ghét ấy lại còn được dịp sỉ nhục nó nữa chứ ….grừ….grừ…Hãy đợi đấy , nhất định nó sẽ phục thù cho mà xem… Dám khinh thường nó hả ? Nó sẽ ….
“á à…được lắm…ngày mai tôi sẽ cho các người biết !!!!!!” – Nó thầm nghĩ rồi mỉm cười đắc chí…
Chợt…
– Làm cái j mà cười dữ dội vậy cô bé ???
Nó ngước mặt lên thì thấy Vũ – mặt nó lầm lại , ngồi ngấu nghiến ăn mì tôm .
Vũ mỉm cười rồi nói :
– Của cô nè ! Tôi sợ cô ở nhà ko ăn được thức ăn đó , lại ko biết đường mà chế mì tôm thì khổ ! thế nên mua về cho cô !
Nó cũng xúc động…đậy lắm nhưng tính nó là zậy – thik sòng phẳng nên hỏi :
– Tôi phải cảm ơn cậu như thế nào ???
– Ko cần đâu ! Cô ăn đi nhé ! Chúc ngon miệng – Vũ nói , mỉm cười gian xảo rồi bước đi ..
Nó nhíu mày ngạc nhiên :
– Sao tự dưng cậu ta tốt zậy nhỉ …??? Mà cũng ko nên nghi ngờ làm j ! Con người ác thì ác nhưng cũng phải có lúc tốt bụng chứ !!!
Nói rồi nó nhồm nhoàm ngấu nghiến mà ăn….
Nó chép miệng :
– hjx…ngon quá … ngon quá…. Nhà hàng này là thà hàng j mà nấu ngon quá zậy hả trời…à à…”lấc ky sờ ta rét thau rần” ( Lucky Star Restaurant ) Ú ú…No quá xá !!! giá mà có nữa thì chắc mình vẫn ăn típ được nữa quá…
Nó lẩm bẩm rồi xem địa chỉ…khà khà…
Nó đang có 1 ý định cực kì hay ^^ kaka
Nó tưng tưng bước về phòng thì…
á …á …á…….chuột…..help me ! help me!!!
Nó chạy phắt ra lan can đứng thì …
aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! Chuột !! Chuột !!!
(…v/v…& …v/v….)
Tóm lại…nó đã phải chạy vòng quanh nhà như 1 con choi choi .
Nó chạy ra tới hoa viên của biệt thự ( khu này mấy tên con zai đáng ghét ấy thường xuyên ngồi chơi vào mấy buổi tối ) ..
– help me ! Chuột !!! – Nó hớt hải nói rồi chạy về phía mí tên con zai.
– Chuyện chi zậy ??? – Bảo cười đểu hỏi.
Ko hiểu vì lí do j mà tên con zai nào cũng cười phá lên như bị thần kinh ..
– Sao mà biệt thự có nhìu chuột zậy…??? – Nó lấy lại được bình tĩnh và hỏi.


Vũ cười mỉa rồi đưa lên trước mặt nó một con chuột :
– Đây nữa nè kưng ơi !!!!
– AAAAAAAA !!!
Một lần nữa , nó lại “được” chạy té khói.
– Huhuhuhu !! Đồ ác độc !!!! Huhuhuhu …
Nó sợ chuột nhắm nhắm ý !!! có lần bị dọa mà nó đã ngất xỉu rùi , bây giờ càng lớn lên , nỗi sợ hãi càng được khắc phục dần đi nhưng ko phải là nó ko còn sợ … huhuhu….
Nó ngồi thụp xuống ở một góc của biệt thự…Và giờ thì nó đã cảm thấy sợ hãi cái cách cư xử tàn độc của bọn hắn….why ?? why ..? and why ??????
Chợt…
– Nín đi Thoại My ! Nhắm mắt lại và tôi sẽ giúp cô lên phòng !
Nó ngước lên thì thấy Hoàng nhưng .. nó chỉ khinh khỉnh nói :
– Tôi ko cần cái sự thương hại giả tạo của các người !!!
Nói rồi nó lấy hết can đảm và bỏ lên phòng…Nó chợt nhận ra , tất cả dường như ko quá đáng sợ , chỉ có điều nó chưa thực sự cố gắng mà thôi ! Tuy nhiên , nó đau bụng quá….Sao nó lại đau bụng như thế này….maybe….maybe….
Nó chạy đi tới wc thì có người ở trong rồi…chợt , nó sực nhớ ra rằng dưới nhà dưới cũng có wc..
Nó liền vội chạy xuống thì cũng lại đang có người…
Nó đâm ra nghi ngờ…”sao mà trùng hợp như thế được…có lẽ đây là ý đồ của mấy tên đó chăng ???” – nó thầm nghĩ .
” Đúng là thế rồi ” – Nó lẩm bẩm rồi chạy lên phòng tên Vũ ..
– lão Vũ kia !!!!!!!!
Nó xồng xộc chạy vào thì chẳng thấy Vũ ở đâu cả . có lẽ là hắn ta đang ở trong wc chăng …? Nó liền chạy tới wc và hét toáng lên :
– Thiên Vũ !!!!!!!!!! Cậu có ra đây ko hả …
Hjx…đau quá…hự ự….
Vũ cười ăng ắc lên :
– Có chuyện j thế…ngta đang đi đại tiện mà sao zô ziên zậy hả ….??????
– Ứ…hự…..cậu….cậu đã bỏ cái j vào thức ăn thế hả …?? ứ..hự…. – Nó ôm bụng mà hét .
– Có bỏ j đâu !!!!!!!! – Vũ vẫn thản nhiên.
– Đồ ác độc , dám làm mà ko dám nhận hả ?????
– Này ,cấm cô giở cái giọng đó ra đó !!!!!! Ừ , thì tụi tôi có bỏ một ít thuốc đau bụng vào đó đấy ??? Có sao ko nào ????
– Đồ tiểu nhân bỉ ổi !!!!!! – Nó tức giận hét lên .
– Thế nào ??? Cô đã bik sợ là j chưa ???? – Vũ phá lên cười và hỏi .ư
– Never !!!!!!!!!! – Nó hét lên rồi chạy vào phòng…ư..ư….a….ư..ứ….ư….ư…..
Và tối hôm đó , sau khi tên Vũ đã chịu chui ra khỏi cái wc … Nó lại trấn giữ nguyên cái wc … đến nỗi , phải cầm sách vào đó để học cho …chắc ăn _ __!

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 2

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 2

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 2
– Hjx hjx , cái phòng này sao mà ở được hả trời…bụi bặm dữ quá … hjx hjx … Mệt hết cả người mới sạch sẽ hơn được 1 tí…hjx….
Nó đang than vãn thì nghe thấy tiếng điện thoại reo ở dưới nhà … Tuy nhiên chẳng có ai nghe máy cả … Nó đánh bạo chạy xuống nghe thử…
– Alo ! Biệt Thự Hoàng Tử xin nghe !!!
– My hả cháu ? Cô – Diệp đây !!!
“Phù , may quá , là cô Diệp” – Nó thầm nghĩ rồi nói :
– Dạ ! Cháu My đây ạ ! Có chiện chi hok cô ????
– Ừm , cháu hài lòng với căn phòng chứ hả ….??? Khi sáng cô đã cho người tới dọn dẹp cả rồi đó ! – Cô Diệp cười nói.
Nó thật thà :
– Thật ạ ??? Sao nó bụi quá chừng cô ơi ….!
– Ơ…sạch sẽ mà cháu … ko 1 hạt bụi nhé !!! Hay là con mẹ Linh quen ở sạch sẽ rùi hở …??? Nhưng mà rõ ràng là cô cho người thay hết đồ đạc mới và lau chùi cẩn thận rồi cơ mà !
– Cháu ko biết ạ ….
– A , cô hiểu rồi…cháu ở phòng mấy…???
– Phòng 1 ạ…..
Cô Diệp lắc đầu nói :
– Đúng rồi đó cháu ạ … trò này cũng là trò của tụi nó đó … cháu chuyển đồ qua phòng 5 đi … tụi này lắm chiêu quá !!!!!
– Ơ thế ạ … Hjx ….làm cháu nãy giờ lau chùi mệt hết cả người….
– Tất cả mọi thứ mới chỉ là BẮT ĐẦU thôi cháu ạ !!! Chưa ai qua nổi thử thách 3 ngày của 3 đứa nó đó…chậc …Thật ngại khi phải nói với cháu điều này…nếu cháu chịu đựng ko nổi thì cô cũng ko còn cách nào khác , My à….Thế lực của 3 nhà đó mạnh quá … dù rất muốn giúp cháu nhưng cô cũng đành pó tay thôi …
Nó liền đỡ lời :
– Vâng ạ , cháu hiểu mà cô !!!!
– Ừm , cố gắng thông cảm cho cô nhé !Thôi , cháu cũng nghĩ đi , chắc là mệt lắm rồi phải ko …???
– Dạ vâng ạ….hjhj…
– Ừm , nằm nghĩ cho khỏe đi cháu … chào cháu nhé…cô cúp máy đây…
….
Nó cúp máy rồi lầm bà lầm bầm :” Khỉ đột !!! Đồ tiểu nhân đáng ghét !!! Dám lừa tôi hả … để rồi tôi cho mấy người xem sức mạnh của tôi !!!!”
Nó đang bước lên cầu thang thì đụng độ tên Vũ … nó lườm lườm thì tên Vũ hỏi :
– Điện thoại gọi cho ai đấy ???
– Của tôi !!! – nó bĩu môi.
Vũ chép miệng :
– Cô nghĩ cô là gì mà đã vội cho bạn bè số điện thoại này rồi hả ???? Cô đừng quên thử thách 3 ngày đó !
– Hứ … cô Diệp gọi cho tôi … Mà cậu tưởng tôi thik ở đây lắm hả …. Hứ ! Tại bố mẹ tôi ép chứ tôi chã muốn đâu nhá … một lũ kênh kiệu , bỉ ổi…. – Nó vênh mặt lên nói.
– Này này , ăn nói kiểu gì thế hả ????
Nó lè lưỡi nói :
– Thế ai nói với tôi là ở phòng 1 đấy hả…? hả ?? hả ???Hả ??
– Ôí zời ạ , tội nghiệp cô quá , chắc nãy giờ dọn phòng mệt lắm nhỉ …??? keke
Nó nheo nheo mắt :
– Cậu được đó Vũ !!!
– Này , dọn dẹp thì lo chuẩn bị , tối nay nấu cơm cho tụi tôi ăn nghe chưa !!! Hhahhahaa !!!
– Tôi đâu có ngu !!! – Nó nói rồi bước lên phòng , chân đạp rầm rầm .
Vừa đi nó vừa lẩm bẩm :” Grừ…sao trên đời lại có người bỉ ổi , đê tiện , hèn hạ , xấu xa , trơ tráo , trắng trợn đến thế cơ nhỉ …??…grừ….”
Xách đồ qua phòng 5 …nó thực sự rất bất ngờ…căn phòng này khác xa cái phòng 1 mà Thiên Vũ chỉ cho nó … nội thất đẹp , dường như là rất mới .. và tất nhiên cũng rất chi là sạch sẽ .. ko có bụi bặm như phòng 1 … càng nghĩ nó càng thấy tức….
Nó đang đứng suy nghĩ thì nghe tiếng của Nhất Bảo :
– Hey ! Cuối cùng thì cô pé cũng phát hiện ra rùi hả ???
Nó cười hớn hở ( hớn hở theo cái điệu khinh khi của nó ) :
– Tất nhiên rùi ! Tôi ko dễ bị lừa đâu !!! Her her …
Bảo tựa người vào thành cửa rồi nói :
– Cô pé ngốc quá đi ! Ko dễ bị lừa mà lau chùi sạch sẽ hết rồi hả ????
Nó phụng phịu đi xếp đồ áo – chẳng thèm wan tâm tới sự hiện diện của Bảo _ __!
Nó ghét nhất là đang làm việc mà bị ai đó nhìn một cách …. như vậy đó…Tức tối , nó lại đóng cửa cái rầm … N.Bảo mà ko nhanh chân 1 tí là kẹt chân như chơi…Mà kể ra nếu hắn bị kẹt chân thì chắc nó hả dạ lắm …nó chúa ghét những tên kênh kiệu như vậy mà
Rồi nó mệt quá nên ngủ thiếp đi …
***
Hiện tại là 5h chiều….
– Này , con nhỏ kia …. ê Bảo…nó tên là j ấy nhỉ ???
– My ! Thoại My !
– à à…..Này , Thoại My ! Đến giờ phải nấu cơm rồi đấy !!! – Thiên Vũ giở giọng hách dịch .
Ko thấy động tĩnh gì , Vũ đá phăng cánh cửa rồi bước vào ( cái tên này zô ziên ớn…lỡ người ta đang thay đồ thì sao nhở ???? )


– Săx ….xem kìa , cô ta ngủ như đứa con nít vậy…ko hiểu tại sao trên đời lại xuất hiện 1 đứa con gái vô ý vô tứ đến như vậy….
Bảo lắc đầu :
– Cái tướng đủ đẹp rồi còn chảy cả nước bọt nữa chứ…..thiệt hết biết…
Hoàng nhún vai :
– Thôi , 2 người cứ liệu mà xử lí , tôi đi ra ngoài có việc ….!
– Ok ! Chuyện cô nhok này cứ để tôi và Bảo xử lí , cậu cứ đi làm việc của cậu đi ! – Vũ cười gian xảo rồi hét vào tai nó như muốn điếc cả lỗ tai :
– Này !!!!!!!!! Dậy nấu cơm !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó bật dậy cụng đầu cái cốp vào trán hắn ta :
– Đáng ghét , làm cái trò gì vậy hả ???? sao lại tự tiện zô phòng tôi !!??!?
– Này , cô có quyền nói cái câu đó với tôi hả ? Nhìn lại mình đê !!!
– Hứ , ko chơi fair play hả ? Ok , tôi cũng sẽ ko fair play , để rồi xem…. – Nó lầm bầm.
– Đi nấu cơm đi , ngồi đó mà lí sự hả ??? Đừng có quên thử thách 3 ngày đó kưng !!!!!!!! hahahahahhahaha
Nó mệt mỏi , làm cái mặt xị như quả bí , lầm lầm bước ra nhà bếp … Đối với nó bây giờ , ngoan ngoãn làm việc còn hơn là suốt ngày ngồi cãi vã với 1 lũ kênh kiệu đáng ghét đó…
Nó lục đục ở nhà bếp…lâu lâu lại nghe thấy tiếng cười hô hố đến phát ghê của tên Vũ và Bảo _ __! , chã hiểu 2 tên đó đang làm cái j mà cười khủng khiếp – ghê rợn đến như thế cơ chứ =)) .
Còn Vũ và Bảo thì lâu lâu lại bĩu môi trề má vì bao nhiêu là tiếng động :” choeng choeng , cốp cốp , phập phập ,..linh ta linh tinh” ở nhà bếp…
” Choeng…á á … bể chén rồi , sao dọn đây …hjx hjx…”
” Phập phập….trời ạ , chặt sườn cũng chẳng xong…nhưng sao bị đứt tay rồi…rát quá đi !!!!”
” rầm …bộp bộp… trời ạ , tủ lạnh j mà chất nhiều thứ như thế này hả ??? huhuhu …giờ xếp lại chắc mất cả mấy chục phút chứ chẳng chơi…hjx hjx….”
…..v/v……
Xem chừng ở nhà bếp ko mấy yên bình , Vũ và Bảo bước xuống xem có chuyện gì xảy ra…ặc ặc…nhà bếp sạch sẽ , gọn gàng giờ cứ như là 1 mớ bòng bong … kinh khủng quá……!!!!
– Trừ 1 điểm !!!!!!! – Vũ nói rồi kéo Bảo lên nhà trên .
Nó tức giận :
– Con trai kiểu j thế hả ??? Ko giúp ngta lấy 1 tay rồi cứ…trừ 1 điểm…với chã trừ 2 điểm .. – còn đoạn này thì nó chỉ dám nói nhỏ … đủ để nó nghe :
– Trừ điểm hả ? trừ hết luôn đi…trừ hết luôn đi !!!!!!!!!!!!!!!!!
****
hjx….bây giờ là 8h tối….
– Này…”cô nhok” kia , đến giờ này mà chưa cho hot boy ăn hả ? Mún chik rùi phải ko ??? – Vũ bắt đầu lên giọng .
– Gớm , đói 1 xíu mà ko chịu nỗi hả ? Xong rồi , mời 3 cậu xuống ăn !!!!!! – Nó chống nạnh nói ( nhìn cái điệu bộ của nó lúc này kinh khủng ko thể tả….
– Cô mới đi đánh giặc về à ??? – Vũ châm biếm
Nó lườm lườm :
– Ko ăn thì thôi !!!!
Bảo chép miệng :
– Xem ra cũng khá hấp dẫn và bắt mắt đấy !!!!
– Kakaka ! Thoại My này đã ra tay thì …. chỉ có excelent trở lên nhá !!!! – nó cười cười..
mọi người ngồi vào ăn…
– Ngon lắm đấy !!!!Nhất là cái món này …
Hoàng chép miệng nói rồi chỉ vào món “sườn xào chua ngọt.
Vũ nếm thử thì….
– Oẹ , ọe , ọe….cái món j khủng khiếp như thế này…ọe ọe…
– Đừng nói là cô ko biết nấu ăn chứ…??? – Bảo ái ngại.
– Hok …. – Nó lè lưỡi trả lời….
Vũ hỏi tiếp :
– Hỏi thật cô chứ cô bỏ cái j vào cái món kì dị đó vậy … gớm quá….
Nó trề môi :
– Hok thấy có chanh , tôi vắt đại quả cam….
– Cô vắt nguyên quả hả …??? ekc ekc …
– Ơ…Ờ….thì thấy nó ko chua lắm nên tôi mới…mới….
Vũ thở dài mệt mỏi :
– Cơm cũng sống nhăn răng kia kìa ! Thôi , tôi quyết định bây giờ đi ăn nhà hàng !!!
– yeah !!!!! – Nó reo lên thì…
– Cô ở nhà , 3 tụi tôi đi thôi ! Cô phải ở nhà mà xử lí cái món đó chớ ! – Vũ cắt ngang làm nó quê độ và cụt hứng kinh khủng .
Nó liền bĩu môi :
– Xì , ai mà thèm cơ chứ !!!!!
Băng giá đến cỡ Hoàng mà cũng phải bật cười cơ đấy.
Rồi họ kéo nhau đi hết ..để lại nó ở nhà với đống thức ăn -> rất kinh khủng … _ __! ( nó cũng tự thấy như zậy , ekc !!!)

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 1

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 1

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 1
Chà ! Hôm nay là ngày đầu tiên nó học ở trường mới ! Mọi thứ đối với nó xem ra quá đỗi xa lạ , nhưng bố mẹ nó bảo đây là môi trường tốt cho nó nên nó sẽ cố gắng thích nghi sớm với nơi đây.
Nó – Nguyễn Hoàng Thoại My – cái tên nghe rõ là kêu nhưng tính tình nó lại khá đơn giản , tinh nghịch và đáng yêu . Nó – một con bé tóc ngắn ( kiểu nữ tính ấy nhá ) , ko sở hữu một vẻ đẹp ” sắc nước hương trời ” nhưng lại được đánh giá là khá dễ xương tuy hơi ngô ngố một chút .
Sau một ngày học , nó cảm thấy mọi người ở đây khá là khó gần , tuy nhiên , thật may mắn , cô bạn ngồi cùng bàn với nó – Phạm Ngọc Châu lại khá là xinh xắn và dễ gần , mới chỉ vài tiếng đồng hồ mà xem chừng tình bạn giữa 2 đứa gắn kết “dữ dội” lắm !
Sống xa nhà ai mà chẳng buồn chứ , nó cũng zậy nhưng nó cũng được an ủi phần nào khi nghe bố mẹ nó bảo rằng đã thu xếp cho nó ở nhà cô Diệp – một người bạn thân của bố mẹ nó . Nghe nói chỗ đó khá đẹp và rộng rãi nên nó cũng khoái lắm. Nãy giờ nó đứng lan man ở trước cổng trường cũng là vì đợi cô Diệp tới đón … Hjx , sao cổ lâu tới thế nhỉ …???
Chợt…..
– My ! My ơi !!!!
Nó giật mình quay lại thì thấy một phụ nữ khoảng 35t trông khá là sang trọng bên chiếc xe hơi láng coóng .
– Sao ? Ko nhận ra cô hả ? Cô nè !!!
Nó mừng ra mặt :
– A ! Cô là cô Diệp đấy ạ !! Trời ơi , cô khác quá , cháu nhận ko ra !
– Cháu thì vẫn như xưa nhỉ ? Mái tóc ngắn ngắn còn nét mặt thì càng lớn càng giống mẹ đấy !!!! Thôi , cô cháu mình về nhà cô đi !!!
– Dạ vâng ạ ! – Nó mỉm cười rồi chợt méo xệch mặt đi …
– Ơ … sao vậy cháu ??? – Cô Diệp quan tâm hỏi.
Nó ái ngại :
– Đi xe ô tô ý ạ ????
Cô Diệp tròn mắt :
– Ừ , ô tô ! mà sao vậy cháu ..??
Nó gãi đầu ngượng nghịu đáp :
– Hjx…cháu bị say xe ạ !!!
– Thôi nào , lên xe đi cháu ! Biệt thự của cô gần đây lắm , đi vài phút là tới ấy mà , bình thường mấy thằng con trai ở chỗ cô toàn đi bộ tới trường thôi !!!
– Dạ vâng… – Nó mỉm cười miễn cưỡng bước lên xe.
– Hjhj ! Đừng rầu rĩ như vậy chứ cháu , tới nơi , cô đảm bảo cháu hết rầu liền ! À , bật mí cho cháu nhé … cháu sẽ được ở cùng bộ 3 hot , warm , cold boy của trường cháu đấy – Cô Diệp cười nói.
– Vậy ạ ???? – Nó nói cho có lệ vậy thôi chứ nó ko mê trai đẹp cho lắm…
– Ừm , tuy nhiên…phải nói thật với cháu là biệt thự của cô là Biệt Thự Hoàng Tử , cháu biết biệt thự đó chứ ????
– Biệt…Thự…Hoàng…Tử ý ạ …??? Sao nghe wen wen…ặc ..cô ơi , đừng nói với cháu là nơi cháu ở ko có con gái chứ…???? – Nó méo mặt hỏi.
– Ơ..ờ…đúng là vậy đó cháu…Cô thuyết phục mãi thì 3 đứa đó mới chịu cho cháu tới ở cùng đó … trước nay , cô cho nhiều đứa thuê nhưng chưa đầy 3 ngày , đều phải đi hết , 3 cậu con trai lắm chiêu đó ko cho phép ai tới ở cả …cả gái cả trai , có nhiều cô cậu tới thuê ở được vài ngày thì vội trả phòng .. có đứa nhìn cứ như thân tàn ma dại ấy…
Nó gật gù :
– Cháu hiểu rồi…. Vậy là … cháu sắp phải đối mặt với một thử thách lớn … nhưng cô yên tâm , cháu sẽ ko để cho họ đá cháu đi đâu !!!
Cô Diệp mỉm cười :
– Hjhj ! Thế thì tốt quá ! Cố lên nha cháu yêu !!!!
– Nhất định là thế rồi ạ !!! – Nó phì cười ..
Chợt…xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn với dòng chữ : Prince Villa
– Cô ơi … hình như cái tên này là được người ta đặt đúng ko ạ …??? – Nó khẽ hỏi.
– Ừm , đúng rồi đó cháu , trước đây nó chỉ là một biệt thự bình thường nhưng từ khi bộ ba này đến thuê thì được người ta đặt cho cái tên Biệt Thự Hoàng Tử đó cháu ! Thôi , chúng ta vào !
– Dạ vâng ạ !- Nó ngoan ngoãn đáp rồi bước vào thì thấy 3 chàng trai cực kì….handsome đang ngồi tại phòng khách …
Nó mỉm cười :
– Xin chào mọi người !!!
– Chào ! – Một cậu khẽ giơ tay lên nói.
Còn hai người còn lại thì làm ngơ như ko có sự hiện diện của nó…”xí , cái đồ làm cao đáng ghét !!!” – Nó nhủ thầm
Chợt , cô Diệp hỏi :
– Hành lí đâu rồi hả cháu ???
Đến lúc này nó mới giật mình :
– Chết rồi ! Cháu để ở khách sạn chưa lấy về ạ !!!
Một tên lầm bầm :
– Đã xấu xí đầu óc còn bã đậu …!
Nó chỉ muốn đấm nó hắn mấy phát xịt máu mũi thôi , đáng ghét !!!
Rồi cô Diệp mỉm cười nói :
– Giới thiệu với cháu đây là Nhất Bảo , còn cái cậu này là Thiên Vũ , cậu đang ngồi đọc báo ở đằng kia là Minh Hoàng ..!
– Tụi cháu mà cần cô giới thiệu nữa ạ …? Chẳng lẽ bọn cháu mà con nhỏ đó ko bik hả cô ???? – Cái cậu tên là … là gì ấy nhỉ …à ..à Thiên vũ nói .
Nó gầm gừ :
– Đúng đấy cô ạ , cô khỏi giới thiệu cháu cũng biết đó là một lũ bất lịch sự , tự kiêu , ngạo mạn đến ngu ngốc !
Nó c.h.ử.i ngoạn mục và đụng chạm quá khiến Thiên Vũ nhỏm người dậy mà nói :
– Này , ăn nói cho cẩn thận , ko thì biến !
Nó chẳng vừa :
– Nằm mơ đi !!!!!!!!! Tôi sẽ ko đi đâu hết ! Hứ !!!!
Cô Diệp vội chen vào :


– Thôi được rồi , thôi được rồi ! Để cô giới thiệu , đây là Thoại My – con gái của người bạn thân của cô , vì thế các cháu đối xử với nó phải cho tử tế – đáng mặt nam nhi đó nha ! à , Vũ này , nhờ cháu chở pé My tới khách sạn lấy hành lí về nhé !
– Cháu á ???? – Vũ hỏi lại rồi nhún vai bước đi .
Nó liền chạy theo hồng hộc .
Cậu ta là hot boy mà lạnh lùng như con thạch sùng ý :
– Này , đi tới đâu ???
– Khách sạn Phước Nguyên ! – Nó khẽ đáp.
– Trời , gần đây mà , sao cô ko đi bộ đi !!!
– Mỏi chân !! – Nó thủng thẳng đáp.
– Gớm , có vài ba bước chân ( thực ra thì cũng cách khoảng 150m) mà cũng bắt người khác lấy ô tô ra chở ..! – Vũ lầm bầm .
– Ô tô á…thôi , tôi ko đi !!! – Nó xua tay đáp.
– Vậy cô đi bộ đi ! – Vũ nói rồi bước vô nhà …
– Giàu quá ko có đến một chiếc xe máy hay xe đạp gì đó luôn à….??? Chán chết !!! – Nó lẩm bẩm rồi bước đi …
tới nơi , nó lại phải xách theo một đống hành lí lềnh cà lềnh kềnh , mệt đứt cả hơi thì thấy Hoàng – cái cậu Cold boy đứng ở gần đó…cậu ta bước lại và nói :
– Đưa tôi xách giùm cho !
Nỏ mỉm cười :
– Vâng , cảm ơn cậu !
” Hohoho , xem chừng cậu này Cold mà lại Hot ý chứ bộ ^^ ” – nó thầm nghĩ .
Về tới căn biệt thự , nó đã oang oang :
– Cô Diệp ơi ! Cô Diệp !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thì…Vũ lầm bầm khó chịu :
– Cô Diệp đi về nhà rồi , người gì đâu mà chưa thấy mặt là đã thấy tiếng rồi !
– Ủa , chứ ko phải cổ sống ở đây sao…??? – Nó bắt đầu lo lắng hỏi.
– Chứ cô nghĩ là thế nào ??? – Vũ ngước mặt lên hỏi .
– Ơ….Vậy là tôi sẽ ở đây một mình với 3 cậu à…??? – Nó cảm thấy sợ…
Vũ nhún vai đáp :
– Chứ sao nữa !!!
– ặc ….vậy thì die mất… – nó lầm bầm thì giật mình bởi tiếng của tên Vũ đáng ghét :
– Này , bạn My thân mến của chúng tôi ơi , bạn muốn sống ở đây hok ???
Nó thấy ghê ghê , ớn ớn ở sống lưng…thà hắn giở cái giọng quát tháo con hơn là cái giọng ẻo ẻo nghe phát ớn này…
– Hơ hơ , muốn đấy .. thì sao nào !!!! – Nó cười đểu đáp.
Quay lại với đúng bản chất của hắn , Vũ liền nói :
– Thì hãy tuân thủ các nội quy sau đây ! E hèm ! Thứ nhất : ở đây là phải phục vụ 3 bọn tôi từ a->z , giống như là…là gì ấy nhỉ …???
Bảo liền đáp :
– Dịch vụ osin trọn gói !
Vũ gật gù :
– Đúng đúng đúng đúng ! Osin trọn gói , hàng ngày , sau giờ học , cô phải giặt giũ , nấu ăn , lau chùi nhà cửa , kể cả cọ toa lét- thông bồn cầu cô cũng phải nhào đầu vào mà làm đấy Ko chịu được thì …. thì gì cô biết rồi chứ !
Nó bĩu môi :
– Hứ , nếu tôi ko chịu được thì để các người làm giùm tôi chứ gì ! Ồ , cảm ơn nhiều nhá !
Nó nói rồi bước đi …” xí , cái đồ ma cũ bắt nạt ma mới !”
Chợt…
– Đứng lại , đó mới chỉ là điều 1 cơ mà !!!!!!!!!!!!
– Còn gì nữa đây ! – Nó càu nhàu đáp.
– Thứ 2 , ko tự tiện vào phòng chúng tôi , cô ở phòng số 1 – phòng đó trước đây ko có ai ở hết nên cô phải lau chùi , dọn dẹp lại đó , nghe rõ chưa !
– Được rồi , tôi sẽ làm !!! – Nó lầm lầm cái mặt .
– Điều 3 … Mọi chuyện , tôi cấm cô nói với cô Diệp đấy , ko là tụi này xử đẹp cô luôn ! – Vũ nhếch mép hăm dọa.
– Chơi bẩn mới sợ người ta đi méc ! Hứ !!! – Nó cãi lại .
– Này … cô được đấy … ! Để xem tụi này xử lí cô trong 3 ngày thử thách như thế nào nhá…!!!
Nó ko thèm nói gì …xách hành lí mang lên phòng…ko quên nghuýt 3 tên đó 1 cái thật dài…
……………
Hoàng chép miệng :
– Này …Cô Diệp bảo là cho con nhỏ đó ở phòng 5 cơ mà…phòng đó dọn dẹp cả rồi , giờ bắt nó đi dọn lại phòng 1 , có quá đáng quá ko ????
Vũ nhăn nhó :
– Này , cậu yếu mềm từ bao giờ đấy hả ???? Thế là còn nhẹ đối với 1 con pé láo xược như nó đấy !!!!
Riêng Bảo , cậu ta nhếch môi khẽ mỉm cười :
– …. con nhỏ này cũng thú vị phết đấy …. để xem nó có trụ nổi 3 ngày hay ko….!!!! Xem chừng … Sẽ còn nhiều trò hay diễn ra đấy !!!!

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 9: Vợ em!

“Khốn kiếp a, thành thật khai báo đi! Các cậu rốt cuộc từ lúc nào thì ở chung một chỗ !”

Nghiêm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị những lời này làm cho phiền chết. Trừ năm ngoái bởi vì lên đại học tách ra, bọn họ vẫn luôn ởchung một chỗ a. . . . . Cô đã nói rồi mà. Nhưng là . . . . . . Gần đây hình như có chỗ nào không giống . . . . . không giống như cũ, thí dụ như thường nghe được tiếng tim đập loạn nhịp, rốt cuộc là bị sao vậy trời?

Nghiêm Nhạc Nhạc là loại nữ sinh muốn suy nghĩ cũng không có biện pháp dùng đầu óc, hơn nữa cô sớm đã có thói quen tích lũy vài chục năm lớn lên bên nhau . . . . . . cơm của hắn cô còn ăn, nói một cách thẳng thừng chính là cùng Thư Ngư ăn cơm mà thôi, chẳng qua là như vậy. . . . . . Nghiêm Nhạc Nhạc rốt cục bình tĩnh lại .

Đúng không, nói cái gì bây giờ! Nhưng không nói lời nào thì trong lòng giống như có con mèo vô hình, dựng thẳng móng vuốt cào a cào cô, cào rất khó chịu. Thư Ngư bại hoại, đêm đó đưa cô đến dưới ký túc xá kêu người tiếp ứng, sau đó không chủ động mở miệng nữa, cũng không nói rõ ràng với cô rốt cuộc là có ý gì!

Nghiêm Nhạc Nhạc nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên liền thấy tức giận, động tác ăn cơm cũng thô lỗtheo, mặc dù bình thường cô nói có hơi nhiều chút, nhưng trước giờ cô vẫn giữ bộ dáng vô cùng thục nữ nha!

Diễn kịch một hồi lâu, Nghiêm Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền đem món ăn trong chén Thư Ngư đồng loạt gắp vào trong chén mình, sau đó liều mạng nhét vào trong miệng, rất nhanh đã nhét đầyhai má .

Vừa thấy Mã giáo sư đi đến, người này từ trước đến giờ luôn bế quan không đi hóng chuyện, nhưng hôm nay nhìn thấy môn sinh đắc ý trước giờ luôn một thân một mình của mình, tự nhiên thân mật ngồi chung một bàn cùng một nữ sinh, do đó vô cùng hưng phấn và tò mò, hết sức quan tâm bu lại, chủ động chào hỏi, chỉ vào Nhiêm Nhạc Nhạc hỏi, “Em này là?”

Thư Ngư khi dễ nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc không thể nói chuyện,cũng không che giấu, tự nhiên hào phóng mà giới thiệu, “Vợ em .”

“Phụt ——” Nghiêm Nhạc Nhạc miệng đầy thức ăn, phun đầy mặt Mã giáo sư.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 8: Tiếng tim đập của anh!

Ít ra trong lòng bạn học Uông Anh Luân cũng nghĩ như vậy, tuy hắn không chỉ điểm cho Nghiêm Nhạc Nhạc cái gì,nhưng sau khi hắn tuyên cáo ý định dùng “Tiếng hát truyền đạt lòng mình”, Nghiêm Nhạc Nhạc cư nhiên lại lấy phương thức chấn động như vậy, thổ lộ với một người, mà điều kiện mọi mặt đều tốt hơn hắn. . . . .

Về phần Nghiêm Nhạc Nhạc, mới vừa rồi vượt xa người thường mà phát huy năng khiếu thiên bẩm, dương dương tự đắc, âm nhạc dừng lại, cô còn không kịp kinh ngạc, liền ngoan ngoãn nghe lời đi về phía Thư Ngư, giống như con chó con ngoắc ngoắc cái đuôi, cặp mắt sáng trong suốt, “Như thế nào, như thế nào?”

“Ừ.” Câu trả lời của hắn giống như thường ngày. Cũng vẫn dùng phương thức bình thường nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc như cũ, chẳng qua đáy mắt lại thêm sự thâm tình đầy ắp đến tràn cả ra ngoài, tiếp đó hắn trầm mặc một hồi, từ từ đem Microphone nhắm ngay vị trí trái tim mình, chậm rãi, cặp mắt mơ hồ gợn sóng nhìn cô nói: “Em nghe đi.”

Cả ngàn khán giả, trong thời gian ngắn yên lặng như tờ, không phải là ảo giác, cảm giác có một cái gì đó mạnh mẽ có lực mạnh nhảy lên, xuyên thấu âm hưởng, bao phủ quanh mình ——

Thình thịch, thình thịch. . . . . .

Trong nháy mắt đầu óc Nghiêm Nhạc Nhạc trống không, ngây ngốc không biết phản ứng thế nào, từ khi cô chào đời đến nay, chưa từng thấy một hội trường lớn nào, lại an tĩnh như vậy . . . . .

“Nghe cái gì?”, cô có chút mơ hồ ngu ngơ hỏi.

Hắn nhìn cô, trầm mặc, hắn đưa tay ra ngoắt nói cô đến gần hơn “Tới gần đây, ở chỗ này”.

Nghiêm Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện đi đến trước mấy bước, sau một khắc hắn đột nhiên dùng lực nhưng vẫn rất ôn nhu ôm cô, đặt đầu cô ở lồng ngực của mình, giọng của hắn, giống như là từ một nơi xa xôi truyền đến, “Em cứ nghe đi?”

Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . .

Ghét, nghe cái gì a! Nghiêm Nhạc Nhạc khẩn trương không giải thích được, hắn đột nhiên như gió xuân trả lời ở bên tai cô, “Tiếng tim đập của anh.”

“Oa oa ——! !”

Khi cô phản ứng kịp, thì thanh âm ồn ào dưới đài rốt cục bộc phát gào khóc thảm thiết, có người còn vỗtay.

Đầu óc Nghiêm Nhạc Nhạc đơn giản như vậy căn bản không có biện pháp suy tư, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đến đỏ bừng, nằm trước ngực Thư Ngư không có bất kỳ phản ứng nào. Tiếng quỷ kêu liên tiếp rốt cuộc cũng hơi an tĩnh lại, Nghiêm Nhạc Nhạc động đậy lung tung một hồi, chợt vội vàng dùng Microphone gõ ót mình một cái, chỉ nghe trong loa truyền đến một tiếng động nặng nề, kèm theo đó cô rống to một tiếng: “Ai nha! Tôi hôn mê rồi!”

Tiếp đó, cô gắt gao nhắm hai mắt lại, giả như chính mình đã hôn mê.

“. . . . . .”

Thư Ngư nhẹ nhàng nhếch môi, than nhỏ, thân thể cong một cái, khiêng cô lên, trong tiếng ồn ào, mang cô đi.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 7: Cuộc thi hát.

Bất kỳ một người bình thường nào, cũng không thể chịu được tiếng hát của Nghiêm Nhạc Nhạc, vì vậy lúc cô năm sáu tuổi, mọi thành viên của Nghiêm gia tận lực đem Nghiêm Nhạc Nhạc và những hoạt động về âm nhạc cách ly nhau, tránh không cẩn thận mà gây hại lỗ tai người khác.

Dù sao hát mà khiến mọi người khi nghe được âm tiết thì bịt tai chạy xa ra khỏi hiện trường, cũng là một loại bản lãnh hơn người nha.

Điểm này, Thư Ngư biết, Nghiêm Nhạc Nhạc không biết, trừ lần đó ra, cũng đều hồn nhiên không biết .

Hôm nay, Nghiêm Nhạc Nhạc vẫn như cũ hỏi “Hát bài gì mới được đây ” vấn đề này thật là gánh nặng nha. Cô giống như động vật đơn bào, lần nào cũng chỉ có thể tập trung vào một chuyện, do đó bạn học Uông Anh Luân kia, hiển nhiên tạm thời bị lui xuống vị trí thứ hai.

Thư Ngư làm quân sư quạt mo, có mặt ở hiện trường chỉ dạy vũ đạo cho Nghiêm Nhạc Nhạc, đối với người không có khả năng như Nghiêm Nhạc Nhạc mà nói, tuyệt đối là sự khiêu chiến với một vấn đề khó khăn, vì vậy cô cảm thấy, dù mình tập sai một tí, cũng nên dễ dàng tha thứ nha.

Và giờ phút quan trọng cũng đến, vòng loại cuộc thi, tất cả mọi người tập trung ở vũ đài, bởi vì số người dự thi không ít, cuộc tranh tài được tiến hành trong ba ngày, Nghiêm Nhạc Nhạc làm một con tốt ở ngày thứ ba, ở ngày thứ hai bạn học Uông Anh Luân kia ra sân, nhảy các động tác đẹp mắt, đại khái là thể hiện rất cá tính.

Cho đến đấu vòng loại đêm đó, mọi người rút thăm vẫn không có thể từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, “Cậu có chắc chắn, người kia thật sự là Thư Ngư sư huynh ?”

“Vậy, Nghiêm Nhạc Nhạc rốt cuộc là người phương nào? Mà có thể để cho Thư Ngư sư huynh *tự thân xuất mã ?”

*đích thân ra tay.

” Thư Ngư xinh đẹp còn nói một câu đầy đủ, ‘ Có thể xếp cho tôi vị trí số chín được không? ’ a a a!”

Nhưng là. . . . . .

Tại sao muốn đặc cách an bài như vậy đây? Bất quá đây chỉ là đấu vòng loại a. . . . . .

Cho đến khi Nghiêm Nhạc Nhạc lên đài, mọi người mới tỉnh cơn mơ, bị âm thanh hành hạ đến cả người thương tích không dậy nổi!

Mắt nhìn Thư Ngư rồi xì xì vặn vẹo uốn éo eo, hát đến quên mình, “Người tựa như mùa đông trong ——” xoay người ba trăm sáu mươi độ, một gối khuỵu xuống, một tay giơ lên cao, “Một cây đuốc! Yaaaa!”

Đứng dậy, cổ ngẩn cao, tinh thần phấn chấn hất đầu, khoát tay, không theo nhịp, “Hừng hực ngọn lửa ——” nắm quyền, say mê, “Thiêu đốt tôi! Yeahh!”

Trong lúc nhất thời cả đoàn người cũng bị bộ dáng của nữ sinh rõ ràng mới lúc nãy còn rất thanh tú động lòng người này sát thương, cả kinh không thể nói thành lời, bồi hồi liếc mắt nhìn nhau 囧 cười đau đớn, khổ sở mà giãy giụa. . . . . .

Thời khắc mấu chốt, tiếng nhạc dừng lại, Thư Ngư đột nhiên đi tới giữa sàn diễn, khóe miệng nhếch lên, dưới ánh đèn khuôn mặt anh tuấn bị chiếu sáng tựa như ảo mộng, Microphone cũng không biết thế nào đã nằm trên tay, hắn điềm nhiên mở miệng, “Biết rồi, tới đây nào.”

Hiện trường lập tức an tĩnh, trong sự xúc động, công khai. . . . . là bộc lộ công khai sao? !

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 6: Thư tình

Hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ thế nào đây?

Cái vấn đề này Thư Ngư đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, kết luận cuối cùng là, từ khi bọn hắn mới thiết lập quan hệ cho đến nay, về từ góc độ văn học, cô đã phát ra một xung động mãnh liệt khiến cho hắn không muốn xa rời, thân cận, hướng tới, muốn dốc hết cả đời để được ở cùng nhau. Mà ở góc độ vật lý, cô đối với hắn có thể nói là lực hút của trái đất (trọng lực). . . . . . khiến hắn càng ngày càng không có biện pháp dời ánh mắt của mình khỏi người cô.

Một cô gái chỉ biết cười ngơ ngác.

Có một lần hắn đã muốn đổi sang nghề nghiên cứu sinh vật học, thí dụ như nguyên lý hoạt động của các loại hormone.

Hiển nhiên điều này Nghiêm Nhạc Nhạc không hề hay biết, Thư Ngư thấy, nhất định là hắn đã làm hư nha đầu này rồi, khẳng định cô không biết suy nghĩ của hắn, nếu không một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như cô cũng sẽkhông quang minh chánh đại ở trước mặt hắn thảo luận về cái tên tiểu tử chưa dứt sữa , không biết từ chỗ hẻo lánh nào nhảy ra như vậy.

“Ai, Thư Ngư thân mến, cậu nói xem bạn học Uông Anh Luân mới chuyển đến kia, sao có thể đẹp trai như vậy nha? Tại sao có thể anh tuấn bất phàm, cao lớn rắn rỏi như vậy? Hơn nữa còn đa tài đa nghệ hơn người như vậy? Khiến người ta vừa nhìn thấy hắn trong lòng đã nhảy bùm bùm liên tục rồi?”

Thư Ngư hí mắt, không nói một lời.

Ai biết được ? Một cái hí mắt này của hắn là có ý muốn nói rằng hắn anh tuấn bất phàm, cao lớn rắn rỏi, đa tài đa nghệ, tài hoa hơn người như vậy, sao trong lòng cô lại không nhảy loạn lên đi, sao có thể không nhìn thấy hắn. Đột nhiên Nghiêm Nhạc Nhạc lại vì một kẻ cao không đến thước bảy, dáng dấp tạm được, chủ động viết một phong thư tình gọi là muốn thổ lộ tâm tư.

Nghiêm Nhạc Nhạc vẫn không hề hay biết gì, vẫn tự nhiên ôm mộng ảo như cũ, “Hắc hắc hắc, lần đầu tiên tớ nhận được thư tình a! Trong thư cậu ấy nói sẽ tham gia cuộc so tài ca hát lần này, còn nói sẽ hát một bài dành tặng riêng cho tớ! Thư Ngư! Cậu nói xem tớ phải làm thế nào để đáp lại đây?”

Thư Ngư nhàn nhạt liếc cô một cái, “Hiện tại gặp tình huống như thế, nếu cậu đáp lại bình thường sẽ biểu đạt rằng cậu không hề nhiệt tình .”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ ?” Nghiêm Nhạc Nhạc làm một bộ dạng xin được chỉ dạy, sau đó nháy nháy mắt, Thư Ngư mới vừa rồi nói rất nhiều chữ a!

“Phải đứng ở bên cạnh hắn mà hát.”

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 5: Hội thao.

Thư Ngư đối với bất kỳ người nào mà nói đều rất thần bí, bởi vì hắn không có biểu cảm gì, cũng không nhiều lời, làm người khác vĩnh viễn đều không đoán được hắn đang nghĩ cái gì, bước kế tiếp sẽ làm gì.

Không biết được nội tình bên trong như thế nào, đột nhiên đăng ký như vậy, khiến cho đám tuyển thủ tham gia hai hạng mục này đều tăng thêm áp lực tâm lí vô hình . . .

Có người nói, hắn thật ra là cao thủ chạy cự li dài, năm thứ nhất đại học hắn dùng để quan sát các địch thủ, bây giờ đã chuẩn bị đủ khả năng ứng chiến. Cũng có người nói, không có phát hiện dấu hiệu hắn tham gia bất kỳ hội thao nào, khẳng định là thể thao không giỏi. Nhưng đa số mọi người, vẫn cảm thấy người như Thư Ngư, tuyệt đối ẩn dấu bí mật, do đó trong lòng không khỏi mong đợi .

Về phần nghiêm Nhạc Nhạc, vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới của chính mình không cách nào tự kềm chế được, cô hao tốn ít ngày, dùng dây đỏ xé thành hai cái cầu nhung, sau đó trước khi hội thao bắt đầu đi mua một cái áo ngắn chữ T màu hồng cùng quần cụt màu trắng, mặc thử một lần rồi lại thử một lần nữa.

Tám trăm mét thi trước, Thư Ngư đang bắt đầu xếp hàng tại vạch xuất phát. Điều này làm cho mọi người đều nín thở xem cuộc vui, bao nhiêu người thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cả một nhóm lớn sinh viên khoa vật lý ngày thường không màng sự đời bây giờ cũng đều đang giơ lên những dải băng rôn quái dị, hơn phân nửa tới xem, chính là muốn biết Thư Ngư rốt cuộc muốn làm trò gì, và cộng thêm nhiều loại người cổ vũ khác, ví dụ như những đám nữ sinh nhìn trúng “Sắc đẹp” của Thư Ngư.

Nhưng ánh mắt Thư Ngư từ đầu đến cuối vẫn ở trên người Nghiêm Nhạc Nhạc, đồng học Nhạc Nhạc của chúng ta bị một nguyên nhân rất đơn giản là “Bị con muỗi cắn trúng bắp đùi” thuyết phục, đổi từ mặc quần đùi thành mặc quần dài màu trắng, dù sao “Mình mặc quần cụt đẹp như vậy rất dễ bị người khác ghen tỵ lắm” loại lý do này, cô hoàn toàn không muốn mình dính phải.

Nghiêm Nhạc Nhạc cầm hai cái nhung cầu màu đỏ, bộ dáng nghiêm chỉnh mà đợi, ai chạy tuyến trước cũng rất nghiêm túc! Cho đến khi còi báo xuất phát vang lên, Nghiêm Nhạc Nhạc liền nhanh chóng nâng cao chân, giơ cao cánh tay, không quan tâm việc khác bắt đầu hô “Cố lên, cố lên, Thư Ngư cố gắng lên!” .

Thư Ngư, có lẽ vì phối hợp tiết tấu của Nghiêm Nhạc Nhạc, mà tăng nhanh tốc độ đi bộ của mình từ từ rời khỏi hàng đầu tiên. . . . . . Toàn bộ mọi người ngây ra. . . . . Mà trong sự ngây ra đó, Thư Ngư đã hoàn thành cự ly tám trăm mét, nhưng mà người mệt mỏi nhất trong cuộc thi này có lẽ là Nghiêm Nhạc Nhạc chăng >_

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 4: Hai đứa trẻ đối lập.

Thư Ngư từ nhỏ đã không thích nói nhiều, Thư cha Thư mẹ vẫn luôn hối hận không đặt tên cho hắn“Thư Ba”, một chút nước miếng hắn cũng tiết kiệm, từ lúc mới hai tuổi đã không nhiệt tình kêu một tiếng mẹ rồi.

Nghiêm Nhạc Nhạc hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ vừa sờ vừa đụng đến đứa bé đó một cái là cứ như bị điểm đúng huyệt cười, phải nói là cười không ngừng nghỉ ngủ cũng không nhiều, đến lúc ngủ thiếp đi cũng có thể nói mớ, Nghiêm mẹ bi oán than thở nói, “Nếu tổng hợp tính cách của hai đứa bé hẳn là tốt rồi.”

Thư Ngư khi còn bé niềm vui thú lớn nhất chính là hủy hoại đồ điện, thời điểm học trung học đã đem tất cả đồ điện có thể nằm ở trong nhà ra phá hủy, hủy xong rồi, Nghiêm Nhạc Nhạc lại đưa đồ nhà mình qua cho hắn phá, vì vậy một thời gian rất dài, nha đầu Nghiêm Nhạc Nhạc ở trong nhà, thân thể lớn lên thì đồ vật cũng biến dạng theo.

Nghiêm Nhạc Nhạc lúc nào cũng có chuyện nói không hết, luôn tìm cách đưa ra ý kiến của mình, còn vô cùng cảm thấy cao hứng tốt đẹp. Mỗi lần để cho tên Thư Ngư tinh vi làm việc Logic này biết được, điều bị đem ra tiến hành phân tích trạng thái tinh thần, dần dà, đã trở thành thói quen, muốn thay đổi cũng không được. . . .

Quả nhiên là oan nghiệt .

“Thư Ngư, cậu tham gia hội thao đi, tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu!”

Lấy thời gian lâu dài Thư Ngư quen biết Nghiêm Nhạc Nhạc mà nói, đem câu nói ra phân tích, hắn biết trọng điểm cô nói những lời này, là ở nửa câu sau.

Vì vậy hắn tham gia thi cự li dài chạy 800m cùng 1500m, cho cô có nhiều thời gian cùng không gian hơn để tự do phát huy.

Nghiêm Nhạc Nhạc kích động .

Trên thực tế, cả khoa vật lý, thậm chí là cả người làm vườn biết được việc này, toàn bộ đều kích động.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 3: Thư Ngư

Thư Ngư cái tên này, từ trước đến giờ đã rất nổi tiếng ở lớp A khoa vật lý, bởi vì mỗi một lần hắn báo cáo đề tài vật lý, nghe xong không ít người rất muốn cầm nó ra nước ngoài đăng lên sách báo làm tác phẩm xuất sắc, dĩ nhiên phải nói đến năng lực ra sức tuyên truyền của Mã giáo sư, một sự tuyên truyền mà khi đã đứng lên rồi là thao thao bất tuyệt liên tục không ngừng.

Thư Ngư cứ như vậy đưa tới không ít ánh mắt xem thường, cũng như hâm mộ ghen tỵ, khinh thường coi rẻ, những thứ này hắn sớm đã quen rồi, và cũng không thèm để ý theo thói quen.

Thư Ngư từ trước đến giờ luôn một thân một mình, ít trao đổi với người khác, nếu có trao đổi, nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở mấy chữ “Nha” “Ừ” “được” …, thậm chí chưa có ai nhìn thấy nụ cười của hắn. Cũng có người chí khí hào hùng kể truyện cười, ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch cười một tiếng, cũng chỉ đổi được đối phương thờ ơ nghi vấn nói hai chữ“Xong chưa?” .

Vì vậy người muốn gây khó khăn cho hắn, mỗi lần khiêu khích đều giống như là lấy tay đánh vào hoa, hết sức mất hứng.

Trong ấn tượng của mọi người, hắn hình như không tham gia bất kỳ hoạt động nào, lầm lì, cô độc, mãi cho đến khi Nghiêm Nhạc Nhạc xuất hiện.

Cô nữ sinh này luôn tới quấy phá, bất luận có nhìn từ góc độ nào, đều ở đây tuyên cáo giưa bọn họ, có một mối quan hệ thân mật cường độcao , không thể cho ai biết . Nhưng trong hai người rõ ràng một người cực kỳ nói nhiều, một người cực kỳ trầm mặc; một người giống như ngựa hoang mất cương, một người chính là sinh vật trong biển sâu, vốn khôngcó bất kỳ điểm chung nào. . . ..

Dù thế nào đi nữa . . . . . . trông hai người vẫn không được bình thường.

Nói tóm lại, hình tượng bình thường của Thư Ngư cứ như bị phá hủy vậy, ngày đầu tiên Nghiêm Nhạc Nhạc nhập học, từ sáng sớm Thư Ngư đã chờ ở cửa sau trường học, thấy người đến, liền chủ động nhận lấy hai rương hành lý của cô, như đứa ngốc dẫn cô đi dạo quanh sân trường một vòng lớn dưới ánh nắng chang chang, ngay cả hành lý cũng mang giúp cô đến ký túc xá nữ cách cửa trường học vốn dĩ không xa.

Sau đó, tất nhiên, tên tuổi của Nghiêm Nhạc Nhạc không ngừng vang xa.

Lúc học quân sự, vấn đề mà nàng bị hỏi nhiều nhất là: “Cậu cùng Thư Ngư sư huynh là quan hệ gì a?”

Dù sao, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Thư Ngư sư huynh ngồi trên bãi cỏ bên cạnh nhìn các bạ học huấn luyện quân sự, dù không nói một lời nhưng cũng phải nói là so với phần lớn nam sinh hắn nhìn được hơn rất nhiều, còn không hề bị nắng phơi đen mặt. . . . . .

Nghiêm Nhạc Nhạc lúc ấy luôn dương dương đắc ý đáp, “Các cậu đoán đi!”. Sau đó chậc chậc miệng, “Dù sao tớ sẽ không nói cho các cậu biết tớ cùng với cậu ấy là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có quan hệ thanh mai trúc mã!”. ╮(╯_╰)╭

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 2: Có thể chết nhưng không thể chịu nhục.

Nghiêm Nhạc Nhạc khẩn trương ở dưới đài chờ công bố giải thưởng, chúng cộng sự khác lại đang mơ hồ lau mồ hôi, hô. . . . . . hey, cuối cùng cũng kết thúc a.

Đầu tiên là vai nam chính thuộc về Thư Ngư, dù diễn viên khác có diễn xuất tình ái dào dạt đến cỡ nào thì đổi lấy đối phương cũng chỉ vẻn vẹn nói hai từ “Ừ” “Nha” , trong ba phút tẻ ngắt, tất cả mọi người đều yên lặng đồng loạt nằm xuống mặt đất bất động.

Bên cạnh đó, Nghiêm Nhạc Nhạc lại diễn xuất quá nhiệt tình, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa đẩy vai nữ chính té xuống đài. . . . . .

Tuy bản thân gặp nhiều tình huống khó đỡ, lời kịchcũng quên không ít, tuy diễn xuấ không tính là rất tốt, nhưng xin hãy cho cô đoạt giải đi, cô vẫn rất trông đợi nó nha?

Từ đầu năm nay kịch bản nghiêm chỉnh càng ngày càng ít đi, mọi người không khỏi dốc hết sức lực của mình ra làm loạn lên, không ngờ lại tạo nên hiệu quả đột phá, quả thật phải bội phục cái đám học sinh có tiềm năng, thông minh, IQ cao, nhưng lại có óc hài hước này đã chịu tập trung cùng một chỗ.

Về phần Nghiêm Nhạc Nhạc, cô có thể bu xe lam đi vào trường, toàn bộ là nhờ đồng học Thư Ngư đoán đề quá chính xác, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học rộng lượng tự mình ghi chép và giải đề ra, để cho cô bạn nhỏ bình thường của chúng ta có thể qua cửa, may mắn lượm được một suất.

Nghiêm cha Mghiêm mẹ hận không thể mua một cái khung tròn treo đồng học Thư Ngư trên tường a!

Mà giờ khắc này lòng Nghiêm Nhạc Nhạc vẫn tràn đầy mong đợi một giải thưởng chân chính thuộc về bản thân cô như cũ, mắt sáng lấp lánh trông chờ, mong đợi, từng giải thưởng lần lượt công bố, trừ một phần thưởng mình mong muốn ra, tất cả phần thưởng khác cô đều không thích. Và cuối cũng cũng đến lúc Nghiêm Nhạc Nhạc mong đợi nhất. Khi ” Phần thưởng tạo hình tốt nhất ” được công bố thì cô chỉ cảm thấy đầu óc vang lên tiếng vù vù, nhìn lại phần thưởng bị tên con trai trên ngực đeo con ba ba lớn, lưng đeo cây chổi bỉ ổi đoạt đi . . . . . .

Nghiêm Nhạc Nhạc khí huyết dâng trào, “Vụt” một bước dài, xách theo túi vải rách xông lên võ đài, dưới ánh đèn giận dử trừng mắt ban giám quát“Mắt chó đui mù”, sau đó nhanh chóng xông lên trước rút cây chổi của tên con trai giành giải thưởng kia, để ngang trên cổ mình, hét lớn một tiếng ——

“Có thể chết nhưng không thể chịu nhục !”

Tiếp đó liền đẩy ngang ở cổ một cái, “Tự hành quyết” trên đài!

Toàn bộ . . . Toàn bộ mọi người sợ ngây người ra!

Đồng học Thư Ngư che miệng ôm eo cười đến không dậy nổi, hắn biết trước sẽ như vậy mà! Hắn đã biết trước a!

Khuôn mặt mọi người chuyển hóa từ khiếp sợ vì“Một cô gái thần kinh rút cây chổi ra tự tử” , thànhkinh ngạc vì ”Thư Ngư cười đến gan ruột lộn tùng phèo . Thư Ngư thừa dịp mọi người vẫn còn dùng hết sức trợn mắt há mồm, chậm rãi leo lên sân khấu, mang theo nụ cười khiêng“Thi thể” kia đi.

Không coi ai ra gì, đi mất tiêu.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 1

Năm nay học sinh mới tham gia so tài cuộc thi kịch nói đông như kiến, chung quanh toàn là những người mặc các loại trang phục kỳ dị, lố lăng, có người mang theo cái nón hình thù kỳ lạ trên đỉnh đầu, có người có cái khí cầu trên ngực, còn có người cắm hai cây chổi trên lưng, trên cây chổi còn treo móc một số lớn các thứ linh tinh, vừa vào khu vực trường học đã cảm nhận được không khí náo nhiệt.

Nghiêm Nhạc Nhạc vô cùng tự tin với bản thân mình, trang phục của cô được tạo bởi rèm cửa sổ, vải bạt, khăn trải bàn, khăn lau, tất cả đều được làm bằng tay chắc chắn sẽ tạo nên hiệu quả tuyệt đối mà không người nào có thể địch lại a, thêm nữa còn được phối hợp với kỹ thuật hóa trang, không một chút sơ sót, có thể thấy về vấn đề thiết kế nghệ thuật có lẽ cô có tư chất trời cho.

Nhắc đến phương diện này bản thân cô lại càng kiêu ngạo nhìn các bạn khác cùng đội kịch bằng nửa con mắt, ha ha ha cười to ba tiếng, che miệng cố giả bộ ngượng ngùng nói, “Ai thật là ngượng ngùng a, xem ra phần thưởng tạo hình xuất sắc nhất cuộc thi chắc chắn là thuộc về ta nha, hey, làm sao bây giờ.”

Mọi người đồng loạt 囧囧 liếc mắt nhìn người mới phát ra câu nói vừa rồi, cái liếc này có lực sát thương cực mạnh như muốn xé rách vải rách áo, còn thêm hàm ý ẩn chứa là “Ngươi đừng đắc ýsớm “, rồi quay đi làm việc của mình không thèm quan tâm đến cô nữa.

Nghiêm Nhạc Nhạc không thèm đểý , đi lại đứng bên cạnh Thư Ngư, vẻ mặt đắc ý nói, “Ê, cậu nghĩ tớ nói có đúng không, đúng không.”

“Ừ.”

Thư Ngư vẫn không có biểu cảm gì như cũ, người này từ trước đến giờ dù có điên cuồng ăn khoai lang bao nhiêu đi nữa cũng tiếc không chịu đánh được một cái rắm, cứ tạo nên một bụng buồn bực trong lòng người khác, hắn bị Nghiêm Nhạc Nhạc kéo vào tổ kịch bản này đã khiến toàn bộ mọi người sợ hết hồn, làm cho mấy ngày liên tiếp mọi người trong đội kịch vẫn còn trạng thái ngu ngốc đình trệ như thấy quỷ vâỵ. Những thứ khác không nói đến làm gì, chỉ riêng hắn, Thư Ngư ở khoa vật lý, không lẽ hắn có hai tính cách đối lập sao, trước đây hắn vốn có cá tính không muốn quan tâm, trầm mặc ít nói, sợ rằng nếu hắn có đi ngang qua trước mặt, cũng đủ để cho mọi người bàn tán xôn xao rồi.

Thư Ngư là sinh viên đặc biệt đươc đặc cách vào học lớn A, khoa vật lý, Mã giáo sư lúc ấy liền bắt hắn vào đội đi thi môn vật lý và dĩ nhiên đã giành được giải nhất đơn giản cứ như không, vì thế Mã giáo sư tuyên bố không ngại Thư Ngư biết ngượng ngùng mà treo thẳng thành tích lên bảng vàng của khoa. Trên thực tế Mã giáo sư cảm thấy loại thiếu sót này ngược lại có thể làm vật lý thăng bằng ——vốn dĩ thiên tài đời trước ai mà chẳng như vậy, có cánh thì đương nhiên phải là thiên sứ a (là người trên trời ).

Dĩ nhiên ông trời vẫn luôn luôn công bằng, hiện tại thiên tài cũng không hẳn là cái gì cũng giỏi, ở trên vũ đài hội trường kịch, vai nam chính đang diễn chung với một người qua đường Giáp. Lúc ấy hắn rất có cá tính anh tuấn bất phàm nha, trên đời này không có một diễn viên nào như hắn, ở trên sàn diễn vũ đài, ngay cả tiếng “Ai nha” cũng không thốt lên một tiếng .

Không hề có!

Mà Nghiêm Nhạc Nhạc bên cạnh đó, cô lại đang nói chuyện như một tên ăn xin, “Van cầu chị, chị bố thí, bố thí cho tôi đi.”Cám ơn, cám ơn!” Hiển nhiên dựa vào trang phục mình đang mang, Nghiêm Nhạc Nhạc sáng tác ra ý tưởng như thế không thể nói là không thành công.

Diễn xuất này tạo nên hiệu quả vô cùng tốt, tiếng cười liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt của Thư Ngư vẫn không chút thay đổi , vì vĩnh viễn đại đa số thời gian của hắn, là để sống trong thế giới vui vẻ sung sướng của Nghiêm Nhạc Nhạc.

Bản lãnh lớn nhất của cô gái này chính là làm cho mặt mũi người ta mất cân đối, thần kinh điên loạn mà không biết. Thí dụ như giờ phút này trong sự kích tình mênh mông của người bạn nhỏ Nghiêm Nhạc Nhạc, vì cô lại lần nữa diễn nhân vật quá nhập tâm, mà ôm bắp đùi vai nữ chính gầm thét “Bố thí tôi đi, tôi rất đói a tôi sắp chết đói rồi” . . . . . . Kéo dài thêm thời gian xuất hiện của mình trong kịch bản.

Thấy vậy, mặt đen ngàn năm của đồng học Thư Ngư, rốt cục mơ hồ lộ ra nụ cười tủm tỉm .

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 5

[ Chương 5]

-Phong nhi,việc ban nãy con nói là thật?

-Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người?

-Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều yêu thương nhau,lẽ nào lại không phải như vậy?

-Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức hiếp tứ muội.Nếu ta không ra tay bảo vệ có lẽ tứ muội đã mất mạng từ lâu!

-Vì Yên Yên là con rơi của ta sao?

-Không sai! Nhị và tam muội từ nhỏ đã ganh tị với tứ muội về nhan sắc và tình thương của phụ thân!

-Vậy tại sao con không ganh tị với Yên Yên?

-Thứ nhất,ta là nam nhân,không thể ganh tị với nữ nhân về nhan sắc. Thứ hai,là vì ta hiểu rõ tứ muội từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân,Nương ta và hai muội muội lại không thích nàng nên phụ thân đã cố gắng bù đắp tình cảm cho nàng!

-Chỉ có con là hiểu rõ sự tình ! Để tránh lập lại chuyện này,Phong nhi,con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất theo bảo vệ Yên nhi!

-Ta đã rõ,phụ thân,người cũng nên mau đi nghỉ ngơi!

-Gọi Phiêu nhi và Y nhi tới đây.Sự việc lần này không thể bỏ qua! Ta phải trừng phạt cả hai đứa!

-Vâng!

………

Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm ta giật mình. Tỉnh giấc,nhìn lại,vẫn là trần nhà hôm qua,bàn gỗ hôm qua,chiếc trâm cài hôm qua. Ta không có nằm mơ,đây là sự thật. Ta đã trở thành Nam Ngự Yên Yên.Khẽ cựa mình,không còn cảm giác đau đớn khắp cơ thể của ngày hôm qua.Hồn ta đã hòa nhập được với thân xác này.

Tiểu thư đã tình rồi? Để Đình nhi giúp người ngồi dậy!

-Không cần đâu! Cứ để ta tự ngồi dậy!

Thân thể ta đã không còn đau nhức nhưng cảm giác uể oải,mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt làm ta ngã xuống đất.Vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ.Sau khi cô bé dìu ta tới bàn ăn,bất kể đồ ăn nhiều hay ít,ngon hay dở,ta đều không bỏ qua.Cảm giác đói bụng đã khống chế lý trí của ta rồi. Ta ăn ngấu nghiến,bất kể mọi người đang trợn tròn mắt mà nhìn ta chằm chằm.

-Yên nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!

Âm thanh này thật quen thuộc nha.Là đại ca của ta,Nam Ngự Phong.

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 4

Chương 4

Khi ta tỉnh lại trời đã nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn đang thắc mắc.Ra Nam Ngự Yên Yên từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất,thích đánh nhau với bọn con trai,không có việc gì mà ta không dám làm,trừ việc xấu! Nam Ngự Yên Yên ngươi yên tâm,ta đã vào thân xác của ngươi rồi thì ta quyết sẽ không để bị ức hiếp. Còn 1 vấn đề nữa,Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân như nhưng nhìn vào gương lại trông giống như xác chết là vì ta bị bệnh nặng,không ăn uống.

-Yên nhi!

Thanh âm trầm trầm cô lãng vang lên bên tai ta.Người mang giọng nói này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay là đại ca? Không đúng,đại ca ta hình như mới 23 tuổi,người này nhìn thế nào cũng đã qua tứ tuần

-Con sao vậy? Không nhận ra ta ư?

-Bẩm lão gia,Thái y nói tiểu thư đã mất trí nhớ!

-Hắn có bẩm báo với ta rồi,ngươi lui ra ngoài đi!

Người này là cha ta? Tể tướng Nam Phụng trong truyền thuyết đây ư? Thật nhìn không ra ông ta đã có 4 đứa con nha

-Người là cha ta?

-Yên nhi,phải gọi là phụ thân!

-Phụ thân ơi! Ta bị mất trí nhớ rồi!

-Đừng lo Yên nhi! Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!

-Hả?

-Ta đã sai người điều tra,ra người hại con lại là Phiêu nhi và Y nhi.Con bị ức hiếp từ bao giờ có nhớ không?

-Từ khi Yên nhi còn nhỏ đã bị 2 muội muội ức hiếp rồi!

Ta thật sự bị cuốn hút bởi người mang giọng nói này,vừa trong trẻo như nước hồ thu lại vừa trầm bổng như nhịp điệu của dây đàn.Một thân bạch y tiếu sái tiến vào,dáng người thanh tú nhưng lại mang đầy khí phách của 1 bậc vương giả.Nếu ta đoán không lầm,đây chính là vị đại ca luôn bảo vệ ta trong truyền thuyết. 2 đại boss đều có mặt ở đây nha.

-Phong nhi,việc ở triều đã xử lý xong chưa?

-Chỉ còn 1 số viêc nhỏ nhặt,phụ thân không cần lo lắng!

Người đó quả nhiên là đại ca của ta.Cuộc sống của ta sau này sung sướng hay cực khổ đều dựa vào 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó! Chỗ dựa của ta đó!

-Yên nhi,ta nghe Thái y vào triều bẩm báo rằng muội vừa tỉnh lại đã mất trí nhớ nên ta tới thăm! Có nhớ ra ta là ai không?

-Người là đại ca của ta hả? Vân Đình có kể lại cho ta nghe ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ!

-Ừ,Yên nhi ngoan,muội mau nghỉ ngơi,ta có việc cần nói với phụ thấn! Mai ta lại đến thăm muội!

Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thỳ 2 đại boss đã bước ra ngoài. Hây ! Thôi kệ! Còn sống là may rồi,đánh 1 giấc rồi mọi việc tính sau!

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 3


CHƯƠNG 3

-Em tên Vân Đình hả?

Ta nhẹ nhàng hỏi thăm cô bé.Trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc thì nha hoàn lúc nào cũng thân cận với chủ tử của mình.Có lẽ ta sẽ tìm được thêm thông tin về thân xác này.

-Dạ!

-Em bao nhiêu tuổi?

-Đình nhi 15 tuổi! Tiểu thư người thật sự quên hết rồi sao? Ngay cả lão gia và phu nhân người cũng quên?

-Ừ! Ta thật sự không biết gì cả! chỉ nhớ mình tên Nam Ngự Yên Yện thôi!

-Huhu…Nhị tiểu thư thật ác độc,hại tiểu thư thành ra thế này!

Gì?Nhị tiểu thư? Càng ngày càng rắc rối nha.

-Em theo hầu ta được bao nhiêu năm rồi?

-Tiểu thư,Đình nhi theo người từ nhỏ!

-Vậy chắc em cũng hiểu rõ ta phần nào! Em có thể nói những gì em biết về ta không?

Ta bày ra ánh mắt mong đợi nhìn thẳng vào Vân Đình.Nhưng sự mong đợi đó suýt làm ta té ngửa sau khi nghe Vân Đình kể rõ đầu đuôi . Ta tên là Nam Ngự Yên Yên,17 tuổi,là con gái của Tể tướng Chu Quốc-Nam Phụng,mẫu thân là Đới Nhiên Nhiên-cháu gái của hoàng đế đời trước,đã mất cách đây nửa năm. Ta có 1 ca ca và 2 tỷ tỷ . Đại ca ta tên Nam Ngự Phong,Nhị tỳ tên Nam Ngự Phiêu Phiêu,Tam tỷ tên Nam Ngự Y Y.Vì ta là con rơi nên từ nhỏ thường xuyên bị 2 tỷ tỷ bắt nạt nhưng k dám nói cho cha ta biết. Chỉ có đại ca thấy ta bị ức hiếp nên ra tay bảo vệ.Mấy hôm trước ta bị vị nhị tỷ lòng dạ độc ác đầy xuống hồ nước suýt chết đuối.Khi được cứu lên thì mê man bất tình 2 ngày đêm.Khi tỉnh lại,chính là ta đã nhập hồn vào nên hoàn toàn không nhớ gì về chuyện trước kia nữa.

-Ra là vậy!

Ta thầm oán than,thân xác này cũng không may mắn giống ta ở thế kỉ 21.

-Nhiều lần Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đố kị với vẻ đẹp của tiểu thư nên tìm cách hủy dung người nhưng may mắn có Đại thiếu gia ngăn cản!

-Cho ta mượn cái gương!

Vân Đình đỡ ta ngồi dậy rồi xoay người đi lấy gương đồng đặt trên bàn đem đến cho ta xem.Thân ảnh ta từ từ hiện ra trong gương. Cái gì đây? Ma? Yêu quái? Ta suýt ngất! Trong gương là 1 cô gái có khuôn mặt trắng nhợt đầy vẻ âm u. Tóc dài bù xù rũ xuống vai,mái che khuất gần hết đôi mắt! Người đẹp đây hả? Mỹ nhân đây hả?

-Tỉnh rồi à?

Cánh cửa phòng mở ra mang theo giọng nói mỉa mai của nữ nhân.Có đến 2 người,cả 2 đều son phấn lòe loẹt khiến ta không nhận ra khuôn mặt thật,trang phục lại vô cùng sặc sỡ. Ai da…đừng nói đây là 2 vị tỷ tỷ “đáng kính” của ta nha. Tại sao lại đi ghen ghét với nhan sắc “âm hồn” của ta chứ.

-Nghe nói ngươi mất trí?

-Cô là ai?

2 người kia nhìn nhau 1 cái rồi cười bỡn cợt

-Mất trí thật hả?Ta là Nhị tỷ của ngươi!

A…nhờ ơn người này ta mới có thể nhập vào thân xác này nha

-Xin hỏi đến tìm ta có việc gì?

Cả 2 lại trừng mắt,ngay cả Vân Đình cũng há hốc miệng. Gì vậy? Ta mới hỏi có 1 câu xã giao thôi mà.

-Ngươi uống nhầm thuốc à? Hôm nay còn dám cả gan nói chuyên với ta!

Ta sock nha,ngươi là chị ta mà ta không được nói chuyện? Đang định trả lời thì 1 trận đau đớn ở đâu tập kích tới! Ta đau quặng người rồi hôn mê bất tỉnh,trước khi hôn mê ta nghe được tiếng nói cười chanh chua “tốt nhất là ngươi nên chết sớm đi!”