-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Q.1 - Chương 27: Hình bóng quen thuộc

Q.1 - Chương 27: Hình bóng quen thuộc

Giang Mạc Viễn đang chờ Trang Noãn Thần nói tiếp, thấy lúc cô nói được một nửa thì ngẩn ra, dời mắt đi, như là nhìn thấy ai đó, ngón tay mảnh dẻ cũng run lên khe khẽ. Anh cảm thấy khá ngạc nhiên, vừa định mở miệng hỏi cô làm sao vậy, chỉ thấy cô đột nhiên chạy về hướng kia.
“Noãn Thần…”
“Noãn Thần…”
Giọng đàn ông cùng giọng kinh ngạc của Tề Viện Viện và Cao Doanh đồng thời vang lên, tuy rằng lẫn trong nhau, nhưng giọng trầm thấp của người đàn ông vẫn khiến Tề Viện Viện chú ý, cô quay lại nhìn Giang Mạc Viễn, nhíu mày nghi hoặc càng lớn.
Ở bên kia,Trang Noãn Thần đã chạy xa, thậm chí chạy ra đến sảnh sân bay.
Giữa đám người qua kẻ lại, cô liều mạng kiếm tìm, ánh mắt khẩn thiết và xúc động. Vừa nãy, cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng ấy, hính bóng đã xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần!
Trang Noãn Thần tuyệt vọng tìm kiếm trong đám người, từng chiếc xe lần lượt lướt ngang qua trước mặt cô, nhưng cuối cùng cũng không nhìn thấy bóng dáng ấy. Người đến rồi đi, cô như chú chim nhỏ đứng lặng trong mưa gió, một thân một mình, bóng người vội vã đi ngang qua cô, cô như một nguyên tố bị đóng băng giữa những hình ảnh chuyển động, chỉ có thể hoảng hốt, bất lực đứng yên tại chỗ…
“Cố Mặc…” rốt cục, cô cũng thốt lên cái tên ở sâu thẳm đáy lòng, dốc sức mà gọi, một lần lại một lần trong đám đông ấy.
Tất cả mọi người xung quanh đều quay lại nhìn cô, như đang nhìn một người bệnh thần kinh.
Âm thanh của cô chìm trong đám đông, như đứng trước biển khơi mênh mông, nào có thấy được hình bóng ấy.
“Cố Mặc…” Cuối cùng bóng dáng ấy cũng biến mất, trái tim cô cũng thất lạc giữa không gian. Cô vô lực vịn vào cửa kính, cuối cùng từ từ ngồi sụp xuống, đau đớn không ngôn từ nào tả nổi len lỏi vào tứ chi, rốt cục tụ lại rồi mạnh mẽ công kích vào lục phủ ngũ tạng, bóp nghẹt rồi đánh vỡ, cô nếm thấy vị đắng chát trong cổ họng.
Cái tên này, một lần gọi là một lần đau.
Mọi người ở xung quanh dường như trở nên mơ hồ không rõ, đôi mắt cô từ từ mông lung, hình như cô lại nhìn thấy cảnh vật đẹp đẽ trong sân trường đại học, ánh nắng chan hòa bao phủ cậu thiếu niên áo trắng vô lo vô nghĩ, khiến cô muốn đến gần nhưng rồi lại không dám.
“Trang Noãn Thần, đừng thấy vóc người em nhỏ bé, nhưng tính cách ngược lại rất quật cường, anh đồng ý làm bạn trai của em, em đừng ngược đãi cái lỗ tai của anh nữa.”
“Anh đồng ý rồi? Thật sự đồng ý rồi sao? Ngay cả nửa bài nhạc em cũng chưa luyện nữa mà.”
“Thôi quên đi, để anh dạy cho em.”
“Không thu phí đó chứ? Có lòng tốt quá vậy?”
“Đương nhiên không tốt như vậy, anh có điều kiện.”
“Điều kiện gì? Nói rõ trước nha, mấy chuyện như bán mình em sẽ không làm đâu.”
“Cô nhóc này suy nghĩ phức tạp thế. Điều kiện của anh rất đơn giản, anh có thể làm bạn trai em, nhưng kể từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của anh, em không được rời khỏi anh, không được thương người khác, rõ chưa?”
“Ha ha, em không vậy đâu…”

Đau đớn cấu xé linh hồn, Trang Noãn Thần gắt gao chèn ngực, nếu chưa từng yêu thương nhau, nếu lời thề có thể đổi, có phải cô sẽ không đau đớn thế này không, Cố Mặc… Người đàn ông này khiến cô đau lâu như vậy, hôm nay nếu thật sự gặp được anh, cô có thể vẫn giống như trước, tự nhiên đi theo anh nói một câu “đã lâu không gặp” hay không?
Cô không thể!
Cô không có dũng khí lớn đến vậy, chí ít, nơi ngực hiện giờ vẫn rất đau, dù đó có thể chỉ là một bóng dáng cô nhìn lầm mà thôi.
Một chiếc xe thương vụ chậm rãi dừng lại ở đối diện, ánh nắng chiếu qua cửa kính xe, bóng dáng nhỏ xinh bất lực của Trang Noãn Thần rơi vào đôi mắt người đàn ông.
Ở ghế sau, Giang Mạc Viễn lẳng lặng tựa người, nhìn bóng dáng ngồi sụp xuống dựa vào cửa kính ở đối diện, bóng dáng nhỏ nhắn đáng thương như một chú thỏ. Giữa đầu mày anh tuấn theo bản năng chau lại, mắt sắc bén hơi híp lại.
“Anh Giang, có muốn gọi cô Trang lên xe không?” Sau khi Châu Niên thấy vẻ mặt này của anh liền nhẹ giọng hỏi, ánh mắt đảo qua bóng dáng ở đối diện, Trang Noãn Thần này, hôm nay đùa gì thế không biết?
Giang Mạc Viễn không nói gì, khoảng cách không xa không gần, nước mắt trên gương mặt Trang Noãn Thần lấp lánh tựa như trân châu, đầu mày anh thoáng nhíu lại, thật lâu sau mới thản nhiên phân phó một câu, “Đi thôi.”
Xe như con cá lặn vào biển sâu, âm thầm lặng lẽ chạy ngang qua bên người Trang Noãn Thần…