-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

NGƯỜI TÌNH MỚI CỦA QUAN NGOẠI GIAO Chương 5: Đối chọi gay gắt

NGƯỜI TÌNH MỚI CỦA QUAN NGOẠI GIAO
Chương 5: Đối chọi gay gắt

Tô Noãn đồng thời trầm mặc, tầm mắt theo bản năng liếc đến cái quần của Lục Cảnh Hoằng, trong đầu tự nhiên hiện ra hình dáng người đàn ông nào đó mặc quần lót bên ngoài, khuôn mặt đầy hắc tuyến.
Cô không biết Lâm Gia Gia lại thành thực như vậy, nhất là ở trước mặt một tên đàn ông tính toán chi li, lại thẳng thắng nói ra câu nói kia, vẫn không quên chém thêm một từ “Tiểu Noãn nói”.
Lục Cảnh Hoằng trên mặt lãnh đạm hiện lên nét lo lắng trải dài, dáng người thon dài dừng lại chốc lát, liền xoay người, không một tiếng động rời đi, bước chân trước sau như kiềm chế mà ưu nhã, Joe theo sát phía sau anh.
Loại đàn ông này, cho dù có tức giận căm tức, đoán chừng cũng sẽ không biểu lộ ra trên mặt, sẽ chỉ ở trong lòng phát điên, sau đó dùng chút kỹ xảo âm hiểm đùa bỡn.
Tô Noãn nghĩ đến đây, lông mi dài hình trăng lưỡi liềm khẽ nhếch, coi như anh ta đối phó cô thì thế nào, trên thế giới này, còn có cái gì có thể trở thành nhược điểm của cô?
Cầm quần áo nhét vào túi hành lý, Tô Noãn bất đắc dĩ nhìn bộ dạng hốt hoảng ý thức mơ hồ của cô, kêu tới mấy lần mới đưa được hồn cô từ việc sùng bái người ta trở về, sau đó xách theo hành lý xuất viện.
“Ai, Tiểu Noãn, bó hoa này tính sao đây?”
“Ném!”
“Cậu cũng quá lãng phí đi, hoa nở đẹp như vậy, hoa nở trong bình còn có thể sống mấy ngày!”
Tô Noãn không muốn nghe sự tiếc nuối của Lâm Gia Gia, dừng bước lại, đoạt lấy bó hoa trong tay cô ấy, hướng thùng rác trong hành lang ném tới.
Trong lúc bó hoa hồng rơi vào thùng rác kia, cánh hoa phát ra âm thanh vỡ vụn, tuyệt đẹp rồi lại yên tĩnh.
Tô Noãn nghiêng người sang, đang định đi tới phía Lâm Gia Gia còn chưa hồi hồn, lại ngoài ý muốn thấy trên hành lang, người đàn ông ngồi trên ghế dài ở nơi công cộng.
Bộ tây trang sang trọng màu đen được cắt may vừa vặn, áo sơ mi trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi, cuối hành lang, một tia nắng chiếu vào, chiếu vào trên đầu vai anh, đường nét trên nửa khuôn mặt tuyệt đẹp mô tả sự sắc sảo của anh ta.
Anh ta tựa hồ như đang nhìn tài liệu nào đó, mà người đàn ông vừa rồi đi theo phía sau anh ta, đang đứng trước cửa chắn trả tiền, Tô Noãn mới nhớ ra rơi vào trong biển không chỉ có mình cô.
Phần bửng tỉnh này cũng làm cho cô cảm thấy buồn bực và tức giận, người đàn ông này, luôn có thể không ngừng làm cho cô lâm vào phiền toái, khẽ quay đầu, Tô Noãn liền thấy trên hành lang một y tá đang đi tới, nhất thời trong lòng nảy sinh mưu kế, cô khẽ nâng lên khóe môi xấu xa, mắt nhìn về phía hoa hồng trong thùng rác.
———————————————–
Dung mạo Lục Cảnh Hoằng giống như một tòa điêu khắc đẹp đẽ, an tĩnh ngồi ở trên ghế, cầm trong tay chính là xấp tài liệu tối hôm qua Kiều đưa cho anh, nhớ tới người con gái mũm mĩm khôi hài kia vừa ban nãy nói lời kinh người, sắc mặt của anh cũng không khá hơn chút nào.
Cảm thấy có người đến gần, anh nhạy bén ngẩng đầu lên, liền thấy một người cầm hoa hồng, nữ y tá cười đến thẹn thùn cũng không thiếu đắm đuối đưa tình, một đôi bóng điện quang càng không ngừng hướng anh nhìn trộm.
Lục Cảnh Hoằng đóng tài liệu lại, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, một tia chán ghét vụt qua rồi nhanh chóng biến mất, không chờ cho nữ y tá mở miệng, liền đứng lên, muốn rời khỏi hai tầm mắt triền miên kia, lại bị nữ y tá kia nhanh chóng chặn lại.
Lục Cảnh Hoằng hướng bên cạnh rời đi, phát hiện vị y tá này cứ đuổi theo anh không rời, chân mày không khỏi che giấu, dùng giọng lễ độ lại khó nén xa cách nói:
“Tiểu thư, mời tránh ra.”
Nữ y tá không ngờ Lục Cảnh Hoằng tỏ thái độ như vậy, mặt liền biến sắc, khi Lục Cảnh Hoằng cùng cô ta lướt qua nhau thì đột ngột vươn tay, chỉ là còn chưa chạm được ống tay áo của anh, liền bị anh lạnh lùng hất ra, bên tai là giọng nói lạnh lùng của anh:
“Tiểu thư, mời cô biết tự trọng, không cần làm ra chuyện thiếu chừng mực”.
“Không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao, tôi mới đến tìm anh, hiện tại nói tôi không tự trọng là sao?”
Nữ y tá nghe Lục Cảnh Hoằng không khách khí chỉ trích, sắc mặt xụ xuống, hoa hồng đỏ trong tay lắc lư, nhìn chăm chăm Lục Cảnh Hoằng tố cáo nói:
“Anh dám nói hoa này không phải anh kêu em gái anh đưa cho tôi!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn theo hướng y tá nói, lại không thấy bất cứ ai trên hành lang, ánh mắt dừng lại ở bó hoa hồng, trước mắt chớp tắt trôi qua là vừa rồi thoáng nhìn trong phòng bệnh kia, nơi đó cũng có một bó hồng.
Y tá thấy Lục Cảnh Hoằng càng nghĩ càng nhíu chặt mi tâm, giận vô cùng, không nói hai lời, liền đem hoa hồng hướng lên người Lục Cảnh Hoằng mà đập, Lục Cảnh Hoằng tránh không kịp, vừa vặn bị đập.
Nhìn thấy trên bộ y phục cắt may tinh xảo của Lục Cảnh Hoằng, lưu lại bừa bãi cánh hoa, nữ y tá mới vừa lòng hừ một tiếng, xoay người rời đi, không quên cùng y tá cách đó không xa đang nhìn lén oán trách:
“Trên thế giới này tại sao có loại đàn ông tồi tệ như vậy, từng thấy đùa bỡn người, nhưng chưa từng thấy qua vũ nhục người như vậy, thật là một người đàn ông không có phong độ.”
“Phó bộ, anh làm sao vậy?”
Kiều cầm hóa đơn nộp phí trở lại hành lang, liền thấy sắc mặt Lục Cảnh Hoằng âm trầm, đôi môi đỏ mím chặt, dưới chân của anh là một bó hồng kiều diễm, không khỏi ân cần hỏi thăm.
Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt quét mắt nhìn Kiều và mớ hỗn độn của nữ y tá, giày da dưới chân thay đổi phương hướng, đi ra cửa.
“Tôi không biết tình cảm trắc ẩn này của cậu xuất phát từ đâu, nếu như còn muốn ở lại bên cạnh tôi, xin mời cậu vứt bỏ những thứ tình cảm không đáng kia!”
Kiều không biết khi anh rời đi ở đây đã xảy ra chuyện gì, trực giác của anh mách bảo, nhất định là không phải chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa, sợ rằng có liên quan đến vị Tô tiểu thư kia, sáng nay Phó bộ thật vất vả lắm mới quyết định đi xem Tô tiểu thư, kết quả vừa tới cửa, liền bị một câu nói buộc phải quay về.
Ánh mắt quỷ dị của Kiều rơi vào trên quần Lục Cảnh Hoằng, liền liên tưởng tới câu nói kia “Mặc quần lót bên ngoài”, liền nghe được âm thanh lạnh lùng cảnh cáo của Lục Cảnh Hoằng:
“Kiều, nếu như cậu không biết phải đem ánh mắt của cậu để ở đâu, tôi không ngại giúp cậu an bài một công việc khảo sát, đi Seberia thế nào?”
“Thật xin lỗi, Phó bộ, tôi không có ý gì khác, chỉ là…”
Tài xế đã sớm chờ ở cửa ra vào, thấy Lục Cảnh Hoằng đi ra, lập tức kính cẩn lễ phép mở cửa xe ra, Kiều còn chưa thốt ra lời giải thích, Lục Cảnh Hoằng liền ngồi xuống, cửa xe nhẹ nhàng đóng lại.
Kiều nhìn vẻ mặt yên tĩnh của người đàn ông ngồi phía sau, im lặng thở dài một tiếng, mở cửa ghế lái phụ, lên xe.
“Phó bộ, sáng nay chủ nhiệm gọi tới hỏi thăm, anh xem có phải hay không tự mình trả lời cuộc điên thoại đó?”
Sau khi Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn Kiều, lần nữa đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy trên đường đi lại bóng dáng một mập một gầy thì tuấn mi vừa nhíu, thu hồi ánh mắt, trả lời:
“Không cần, chiều nay tôi sẽ đến trường tìm anh ta, về phần chuyện diễn thuyết, tôi sẽ tự mình giải thích với anh ta.”
“Vâng!”
Chiếc Mercedes màu đen bên đường lướt nhanh qua, Tô Noãn vén mái tóc mai đang bay rối bời ra phía sau tai, Lâm Gia Gia bên cạnh lôi kéo cánh tay Tô Noãn, vừa đi vừa nhảy, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
“Tiểu Noãn, ngày mai trường của chúng ta có giờ giảng dạy ngoại ngữ của một giáo sư nổi tiếng , mình định đi dự thính, trước kia học không giỏi, lần này mình muốn bù lại thật tốt, lần thi này nếu thật không thành công, mình thực sự chỉ còn nước quay về với ông già!”
Tô Noãn nhìn vẻ mặt từ lạc quan của Lâm Gia Gia, rồi tới lo lắng, vỗ vỗ đôi vai dày rộng của cô ấy khích lệ:
“Mình tin tưởng cậu, sẽ thành công!”
Cái gọi là trời có gió thổi mây tan chẳng lẽ chính là loại tình huống này?
Tô Noãn nhìn thấy Lâm Gia Gia “thở yếu ớt” nằm trên giường, không biết nên làm sao, muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, lại bị cô ấy dùng lời nói cự tuyệt.
“Tiểu Noãn, mình chỉ bị sốt thôi, không có việc gì, cậu đừng lo lắng.”
Tô Noãn nhớ lại lúc mình nằm viện Lâm Gia Gia chăm sóc, lặng lẽ gật đầu, cho Lâm Gia Gia uống thuốc, đứng dậy định vào phòng vệ sinh vắt một cái khăn lông ướt, cánh tay bị Lâm Gia Gia giữ chặt, âm thanh yếu ớt thỉnh cầu bên tai cô:
“Tiểu Noãn, mình không thể đi nghe giáo sư giảng bài rồi, thế nhưng giờ giảng của giáo sư đối với mình rất quan trọng, cậu có thể thay mình đi dự thính một lần được không?”
Lâm Gia Gia biết trình độ học vấn của Tô Noãn không thấp, biết tiếng Pháp chắc chắn cô ấy cũng biết tiếng Anh, chỉ cần Tô Noãn đồng ý, cô cũng không lo lắng Tô Noãn sẽ không cho cô thỏa mãn một phần bài ghi chép tại lớp.
Tô Noãn có chút chống cự Lâm Gia Gia đeo bám dai dẳng, cuối cùng vẫn là đồng ý, trước cái nhìn soi mói tha thiết của Lâm Gia Gia, đi ra khỏi phòng thuê của bọn họ.
Tô Noãn đã từng tới trường học của Lâm Gia Gia, cho nên lúc trở lại cũng không cảm thấy xa lạ nhiều, căn cứ vào tin tức Lâm Gia Gia đưa, cộng thêm hỏi thăm người đi đường, rất dễ dàng tìm được phòng học.
Cô đi vào phòng học thì thấy học sinh bên trong cũng không phải rất nhiều, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, cách giờ vào học cũng chỉ có hai ba phút, lại chỉ có hai phần ba học sinh, cho thấy vấn đề chỉ có một: một phần ba học sinh cúp cua rồi.
Tô Noãn chọn một góc cuối bàn ngồi xuống, lấy ra laptop cùng bút ký tên, cũng không lâu lắm, giáo sư đến, là một người đàn ông trung niên gầy gò, con mắt to nhìn quét một lượt phòng học không đầy học sinh, liền bắt đầu giảng bài.
Những khóa học này lúc còn đại học cô cũng từng học qua, cũng không phải rất khó nghe, bởi vì đồng ý với Lâm Gia Gia, cho dù là không nguyện ý nghe, cô cũng không thể không chép một phần ghi chép mang về.
Bên trong phòng học yên tĩnh, chỉ có âm thanh giảng bài của giáo sư chuyên Anh, Tô Noãn dừng bút, ngẩng đầu lên, thấy bên trong phòng học sinh buồn ngủ, chỉ có vài người ghi chép giống như cô.
Cuộc sống đại học là thoải mái nhất, cô cũng có thời gian trải qua loại thoải mái này, Tô Noãn khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, cúi đầu.
Cũng là ở đại học, cô quen biết Thiếu Thần, một năm kia, cô là sinh viên đại học năm nhất, mà anh là học trưởng năm tư nổi tiếng, cũng là hội trưởng hội nhiếp ảnh.
Bên ngoài phòng học xếp theo hình bậc thang, có một bóng dáng cao to đang di chuyển, chiếu lên vách tường màu trắng, Lục Cảnh Hoằng nhìn vào bên trong cửa sổ thấy Tô Noãn đang nghiêm túc ghi chép, tuấn mỹ nhíu lại, tròng mắt sau mắt kính thoáng hiện qua tia sáng không tên.
“Ansel, đang nhìn cái gì đấy?”
Vốn cùng Lục Cảnh Hoằng sánh đôi đến khoa chủ nhiệm, phát hiện Lục Cảnh Hoằng dừng lại trước một phòng học, liền quay trở lại, tò mò nhìn theo tầm mắt Lục Cảnh Hoằng, nhìn vào phía bên trong, bên tai lại vang lên thanh âm trong trẻo của Lục Cảnh Hoằng:
“Học trưởng, lần trước chuyện diễn giảng, tôi rất xin lỗi tạm thời lỡ hẹn, không biết anh có thể hay không cho tôi một cơ hội?”
Không hiểu mà quay đầu lại, tựa như thấy khóe môi Lục Cảnh Hoằng như có như không độ cong, nhưng lúc anh nhìn kỹ lại thì chỉ thấy hé ra khuôn mặt trong trẽo nhưng lạnh lùng an tĩnh, dưới ánh mặt trời, ánh mắt có chút mê người, cũng làm cho anh không giải thích được liền đáp ứng ngay.
“Ansel, giữa chúng ta còn khách khí làm gì, anh muốn tôi làm cái gì, cứ nói thẳng đi!”
Sau khi kết thúc hai giờ học, Tô Noãn liền sửa sang xong đồ đạc của mình, chuẩn bị đi, lại bị động tĩnh ở cửa ngăn cản bước chân rời đi, một tiếng thổn thức, Tô Noãn tò mò nhìn, thì thấy chủ nhiệm khoa, nụ cười trên mặt ông ta tràn ngập vui vẻ.
“Các bạn học sinh, đừng vội đi, tôi muốn hỏi mọi người còn nhớ rõ cách đây không lâu có hẹn vị Quan Ngoại Giao tới viện chúng ta diễn giảng chứ?”
Bị thầy như vậy nhắc tới, đám học sinh cầm túi xách muốn đi bên dưới ầm ầm nháo nhào lên, hưng phấn châu đầu kề tai thảo luận, Tô Noãn mắt nhìn xuống chỗ ngồi của nữ học sinh vẻ mặt sùng bái, trong nội tâm liền hiểu rõ, họ sùng bái không chỉ là vì thân phận Quan Ngoại Giao của người đàn ông kia, chỉ sợ vẻ ngoài không chê vào đâu được kia mới là nguyên nhân hàng đầu đi.
“Hôm nay, vừa đúng lúc cậu ấy tới trường chúng ta, cũng đúng lúc đi ngang qua phòng học này, chứng kiến tình hình các bạn ham học, cho nên cảm thấy vì các bạn đang ngồi đây mà muốn lên giảng một tiết!”
Lời tuyên cáo đầy tình cảm của chủ nhiệm khoa bị bỏ lại phía sau, là một tràng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng hoan hô, Tô Noãn vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở hàng cuối, tỉnh táo đặt mình trong không gian điên cuồng này.
Dối trá!
Giờ phút này cô chỉ có thể nghĩ tới từ duy nhất này, liếc nhìn đám học sinh này có dụng ý khác, nhẹ khinh một tiếng, liền cất bước xuống bậc thang, vậy mà cô chưa đi được vài bước, liền thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề một tay đút túi quần tây, không nhanh không chậm hướng bục giảng đi tới, cách nói chuyện, khó nén được thái độ lịch sự ưu nhã của anh ta.
Cho dù đứng ở hàng cuối cùng, Tô Noãn cũng có thể bị bao quát bởi khí thế cường đại của anh ta, thuận theo sự Iim lặng của mọi người, hai cánh cửa trước phòng học “Phanh” một tiếng đóng lại.
“Chết tiệt!”
Tô Noãn ảo não thầm mắng mình bị ma quỷ ám, bởi vì nhất thời mất hồn, bỏ lỡ cơ hội chạy đi.
Nếu hiện tại cô lại bỏ đi, ắt sẽ trở thành tiêu điểm của toàn trường, so sánh với việc gây phiền toái lên mình, cô vẫn là lựa chọn ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế, nghe cái người đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia giảng dạy.
Chủ nhiệm khoa hài lòng lui qua một bên, đem quyền chủ đạo giao vào trong tay người đàn ông ưu nhã cao quý trên bục giảng, còn mình tìm một chỗ ngồi xuống, cũng giống những học sinh khác, ánh mắt cũng không nháy mắt hạ xuống, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng.
“Boys and girls, should I speak English or Chinese?” (Các bạn, tôi nên nói tiếng Anh hay tiếng Trung đây?)
Giọng nam trầm thấp lạnh lùng, giống như một giọt suối ngọt, nhẹ nhàng nhỏ vào trong đầm sâu, sóng gợn lăn tăn mờ mịt kiều diễm, tốt đẹp mà nghiêm nghị.
Tốc độ Anh văn lưu loát, còn có giọng điệu Anh quốc thuần túy, nếu như không nhìn đến khuôn mặt kia, khi nghe âm thanh của anh, rất khó tin anh là một người Trung Quốc.
Về điểm này, Tô Noãn phải thừa nhận, người đàn ông này cho dù nhân phẩm không tốt, nhưng anh ta lại học Anh ngữ rất khá, đúng như Lâm Gia Gia từng nói, anh ta là một ngôn ngữ học kỳ tài.
Tô Noãn hết sức bất ngờ, bên trong phòng học đã phát ra tiếng si mê cảm thán, mắt nhìn là thấy, nhìn qua vẻ mặt cùng Lâm Gia Gia ngày hôm qua không khác gì, bất kể nam nữ, đều dùng một loại ánh mắt gần như ngưỡng mộ người đàn ông trên bục giảng.
“Học trưởng, dùng tiếng Trung đi, anh nói tiếng Trung nhất định dễ nghe hơn!”
Bờ môi đỏ mộng của Lục Cảnh Hoằng giơ lên, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm lên cây bút nước trên bàn, trên bản đen viết xuống ba chữ màu trắng, chính là tên của anh ta.
“Tôi tên là Lục Cảnh Hoằng, mọi người cũng có thể gọi tôi là Ansel.”
Dưới bàn bởi vì anh lên tiếng, tiếng bàn luận lại vang lên hết đợt này đến đợt khác, chỉ là bên cạnh Tô Noãn, cô nghe thấy mấy nữ sinh mắc cỡ đỏ mặt, mê luyến nhìn người đàn ông xinh đẹp trên bục giảng, tự lẩm bẩm:
“Ansel, Ansel…”
Một đám hoa si…
Tô Noãn khinh thường liếc nhìn người đàn ông trên bục giảng, nói thầm một câu, liền cúi người xuống, trong đầu suy nghĩ đem chính mình chìm đằm trong những thứ liều mạng kia, đội mũ áo lên, cô không biết là nghe người đàn ông này giảng bài, có thể so với ngủ một giấc còn tốt hơn.
“Vị ngồi ở hàng cuối cùng kia, bạn học nữ mái tóc dài màu nâu, tôi thấy em vẫn cúi đầu, có phải là do tôi giảng không hay, cho nên, cảm thấy chán ghét?”
Tô Noãn sau khi ngủ gật nghe được một giọng nói mát lạnh, bỗng chốc ngẩng đầu lên, liền chú ý thấy cả phòng học yên tĩnh, còn có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người cô, hoặc là hả hê, hoặc là tò mò xem xét.
Bên trong phòng học học sinh đều giống như đang chờ câu trả lời của cô, Tô Noãn nhếch miệng, không cam không nguyện đứng lên, bởi vì là phòng học xếp theo hình bậc thang, cô liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông trên bục giảng giống như cây Tuyết Tùng đứng sừng sững.
“Tôi đối với anh không có ý kiến nào hết.”
“Rất tốt!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng, vẻ mặt không chút dư thừa, lạnh nhạt mà bình tĩnh, sau khi nhìn thấy Tô Noãn khó chịu đứng dậy, mới hơi nhếch lên khóe môi, lại đánh bại hơn 3000 loại hoa.
Đối mặt với ánh mắt mê luyến dưới bục giảng, Lục Cảnh Hoằng không thèm nhìn một cái, thậm chí ngay cả nụ cười cũng cảm thấy keo kiệt, chỉ là quay lưng lại, ngón tay thon dài, cầm bút lông viết lên bảng đen, bay múa như nước chảy mây trôi.
Chờ đến khi Lục Cảnh Hoằng ưu nhã xoay người, trên bảng đen chỉ có hai từ đơn: ML, khiến cho người ta sinh ra vô hạn ảo tưởng của từ tiếng Anh viết tắt.
“Em đã không có ý kiến gì, vậy thì mời em thay chúng tôi giải đáp ý nghĩa của từ này.”
Trong phòng học vang lên tiếng “Ồn ào” nháy mắt vỡ tung, tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp, còn có nam sinh hưng phấn huýt gió, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Cảnh Hoằng thì đều im lặng, chỉ chờ bạn nữ sinh mái tóc hạt dẻ đó trả lời.
Lục Cảnh Hoằng thân thể cao to, thoáng nhích ra dựa vào cái bàn trên bục giảng, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt màu hổ phách thâm sâu nhìn cô gái đứng hàng cuối cùng.
“Tôi chỉ là muốn thử tài một sinh viên ngoại ngữ giỏi, giải thích một từ đơn, đối với em mà nói không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Tô Noãn lúng túng đứng yên chỗ, mắt nhìn thẳng vào con ngươi màu nhạt bên trong mắt của Lục Cảnh Hoằng, đầu óc chập mạch một trận, trắng xóa một mảnh, trong lòng có tức giận cũng có giễu cợt, xem ra người đàn ông này thù rất dai, hiện tại rõ ràng là bêu xấu cô.
Vậy mà trước tiên đại não cô hiện lên từ ngữ, càng làm i tâm của chính cô nhíu lại một cái:
ML – Make love (Làm tình)?
Mặc dù cô không phải là một người biện hộ, nhưng không có nghĩa là cô hào phóng đến nỗi mặt không đổi sắc đến mức nói ra hai chữ kia, nghĩ tới người đàn ông trên bục giảng kia gây khó khăn ình, hai tay cô không tự chủ được nắm chặt thành quyền.
Tô Noãn ánh mắt chuyển động, vẫn nhìn chung quanh một bộ dáng xem kịch vui của học sinh, nhướng mày, thu hồi ánh mắt, cố gắng để mình không nổi giận, hít sâu một cái, đón nhận tầm mắt Lục Cảnh Hoằng:
“Thật xin lỗi, ý nghĩa của từ này cần phải chờ xem xét lại, nếu như anh nguyện ý cho tôi chút thời gian, tôi tin tưởng sẽ cho anh một đáp án chính xác.”
“Ý em là muốn nói cho tôi biết, bây giờ em không biết ý nghĩa của từ đơn này, thật sao?”
Cặp mắt xinh đẹp kia, nhàn nhạt rơi trên vẻ mặt không được tự nhiên của cô, Tô Noãn không giải thích, gật đầu một cái:
“Có thể nói là như vậy…”
Những ánh mắt bên trong phòng học, cũng toát ra tia không thú vị, Tô Noãn nhìn thẳng ánh mắt mông lung của Lục Cảnh Hoằng, không bởi vì anh ta nhìn chăm chăm một hồi lâu mà có chút khiếp sợ, dáng người gầy yếu cố có thể đứng thẳng bao nhiêu thì đứng thẳng bấy nhiêu.
Lục Cảnh Hoằng đột nhiên mỉm cười, từ từ đứng thẳng lên, nhìn Tô Noãn không chịu thua, ra vẻ tiếc nuối gật đầu nói:
“Xem ra vị bạn học này lúc học tiểu học nhất định không học giỏi môn số học, nếu không thì đơn vị đo lường “milliliter” căn bản này lại cũng không biết, tôi không biết là nên vì em cảm thấy bi ai, hay là nên đồng tình cho thầy giáo dạy số học của em.”
Lục Cảnh Hoằng bày ra lời nói ngắn gọn trầm mặc, đợi bọn học sinh hiểu được, thì cả lớp đều cười ầm lên, cùng Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm tự nhiên bốc đồng, bọn họ cười hì hì chỉ về Tô Noãn sắc mặc khó coi phía sau, giống như đang xem một chuyện hết sức buồn cười.
Như vậy sau khi quang minh chính đại đem người nhục nhã, nhưng vẫn có thể duy trì phần tự phụ cao nhã này, không biến sắc tiếp tục giảng bài, chỉ sợ cũng chỉ có loại đàn ông này làm ra vẻ đạo mạo đi?
Tô Noãn chế giễu nhìn người đàn ông nói tiếng Anh lưu loát trên bục giảng, sau đó, ngay trong những ánh mắt cười nhạo kia, ngồi trở lại ghế, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
“Học trưởng, tụi em nghe nói khi anh làm Quan Ngoại Giao ở Na Uy thì có công chúa vương thất cầu hôn anh, có phải có việc đó hay không?”
Ngay lúc Lục Cảnh Hoằng đưa ra lời biện hộ thì dưới bục giảng một mảnh náo loạn, không biết là người nào lớn gan hô lên một tiếng, sau đó là toàn trường phụ họa, cũng khẩn trương tò mò nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông trên bục giảng.
Lục Cảnh Hoằng khẽ nhếch chân mày tuấn tú, sau đó chìm vào suy nghĩ, khóe miệng chứa đựng nụ cười bình thản cực kì yếu ớt, hướng micro, dùng ngôn ngữ nước khác nói ra đáp án ý vị sâu xa:
“Hvis*jeg*sa*ikke*har,bereg¬net*kon¬topas¬sord*be¬folknin-gen?” (Nếu tôi nói không có, có phải hay không rất xin lỗi các bạn đang ngồi?)
Cả phòng học tựa như bùng nổ náo nhiệt, khắp nơi sôi nổi tiếng bàn luận, ngay cả đứa bé học Anh ngữ, cũng nghe không hiểu lời nói của người đàn ông cao quý ưu nhã này, nó không phải là tiếng Anh, cũng không phải là tiếng Pháp, thậm chí cũng không phải là tiếng Ý.
Tô Noãn ngồi chỗ đó chán đến chết, nữ sinh bên cạnh chợt níu ống tay áo cô, hưng phấn lắc lắc cô hỏi đi hỏi lại:
“Anh ấy nói cái gì, nói cái gì!”
Tô Noãn bị lôi kéo có chút không nhịn được, dùng sức kéo tay áo mình về, liếc nhìn nữ sinh kích động này, không chút để ý nói:
“Anh ta nói anh ta được cái vị công chúa đó bao nuôi rồi, cô nói xem đây không phải là cầu hôn sao?”
“À? Anh ấy thật nói như vậy?”
Nữ sinh viên rõ ràng bị Tô Noãn phiên dịch cho tới kinh hoảng, quan sát chất vấn Tô Noãn, nhưng trong ánh mắt lộ ra hơn nữa là thất vọng đối với Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn bĩu môi, tức giận trả lời:
“Có tin hay không là tùy cô!”
“Tại sao anh ấy là người như thế, thiệt thòi cho tôi còn sùng bái anh ta như vậy, khinh bỉ tiểu bạch kiểm!”
Nữ sinh viên bên cạnh rất nhanh liền đem “phiên dịch chính xác” của Tô Noãn truyền đạt cho các bạn học chung quanh, sau đó thông qua nghe đồn bậy bạ, tin tức xấu này nhanh chóng lan truyền rộng rãi lên phía trước.
Đối mặt phòng học đang dậy lên làn sóng âm thanh, Lục Cảnh Hoằng cũng không để ý, chỉ nói là mấy năm nay rất ít sinh viên hiếu kỳ với tiếng Na Uy.
“Tiếp đó, chúng ta có thể thảo luận một chút…”
Phòng học khôi phục an tĩnh có chút quỷ dị, Lục Cảnh Hoằng giọng điệu cứng rắn nói đến một nữa, liền bị âm thanh thật lớn phát ra từ ghế cắt đứt, mi tâm hơi nhíu lại, giống như toàn bộ học sinh, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ở hàng ghế phía sau đứng vững vàng.
Cô bình tĩnh rời khỏi vị trí, trước mắt bao người, đôi giày quân nhân màu đen từng bước từng bước bước xuống bậc thang, đi ra cửa, ngay cả khóe mắt cũng không liếc nhìn người đàn ông trên bục giảng.
“Đứng lại, ai cho em đi như vậy!”
Một tiếng quát khẽ tức giận, Tô Noãn dừng bước lại, quay đầu, liền thấy chủ nhiệm khoa nổi giận đùng đùng đứng lên, vọt tới trước mặt cô, một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng vào chóp mũi mình:
“Chẳng lẽ em không muốn vượt qua khóa học này sao?”
Trong đại học “Qua” chính là cam đoan ngươi có thể lấy được bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận học vị, sinh viên bình thường cuộc sống thoải mái, nhưng cũng có thời điểm khổ sở, chính là biết mình một môn khóa chưa đạt yêu cầu, mà cái mức đạt yêu cầu, thông thường đều nằm trong tay giáo sư chủ nhiệm khoa.
Tô Noãn liếc xéo vẻ mặt đằng đằng sát khí kia, đem tập sách của Lâm Gia Gia khoát lên vai cô, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển động, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, khiêu khích nâng lên khóe môi:
“Một người ngay cả số học tiểu học cũng không học giỏi, cô ấy có thể qua được cũng không phải là môn sâu xa gì!”
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia hơi nheo lại, vẻ mặt như cũ lạnh nhạt, cô lại cảm nhận được luồng khí hít thở không thông chung quanh anh ta bắt đầu bộc phát, khi đem tất cả lực chú ý ném trên người cô thì Tô Noãn không khỏi khẩn trương.
Bề ngoài xinh đẹp của anh ta giống như là một góc của tảng băng chìm, anh ta chân thật thế nhưng lại tiềm ẩn sâu xa trong đại dương, một khi anh ta có một chút không vui, trên người anh ta sẽ tỏa ra hơi thở tràn ngập nguy hiểm, tựa như hiện tại, cô cảm nhận được hết thảy.
Nhưng cô cũng đoán được, người đàn ông này cho dù tức giận đến chết, cũng sẽ duy trì thói quen phong độ, có lẽ là từ nhỏ anh ta đã được gia đình giáo dục nghiêm túc biến anh ta thành một người có phong thái cử chỉ quý tộc, cũng có thể là vì lễ nghi của Quan Ngoại Giao tôi luyện, để cho anh ta tu dưỡng thành tư thái thong dong đến mức gặp chuyện gì cũng không kinh sợ.
Tô Noãn vì trong đại não của chính mình đột nhiên toát ra những ý nghĩ này mà khiếp sợ, cô chưa bao giờ ngờ tới có một ngày, mình sẽ như vậy mà hiểu rõ một người đàn ông xa lạ, cứ như vậy trong chớp mắt, cô mê mẩn, chỉ là ngay sau đó, liền bị âm thanh của chủ nhiệm khoa chỉ tiếc rèn sắc không thành thép lay tỉnh:
“Em học ban nào, tên gì!”
Tô Noãn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, tầm mắt liếc qua những người kia cười nhạo cô, tròng mắt rũ xuống cười một cái, tay trái cắm trong túi quần jean, nhấc chân đi ra ngoài, đến cửa phòng học cô không chút để ý lưu lại lời nói:
“Thầy điểm danh chẳng phải sẽ biết sao!”
Tiếp đó, bên trong phòng học chốc lát yên tĩnh, sau đó “Ầm” vang một tiếng, loạn thành một đoàn, tùy ý có thể thấy được chính là học sinh liều mạng cầm điện thoại di động gọi.
Đầu sỏ gây nên tội dẫn đến rắc rối bước chân thong thả đi dưới bóng cây bên đường, nhìn một đám đeo tập sách vội vàng hấp tấp xẹt qua bên người cô, chạy về hướng lớp học, thì thào tự nói:
“Sinh viên đại học bây giờ sao đều vội vàng liều lĩnh…….”
“Noãn Noãn, em vẫn cứ không muốn chịu thiệt như vậy.”
Nụ cười hài lòng trên mặt Tô Noãn biến mất trong nháy mắt, âm thanh trầm thấp mà đầy từ tính sau lưng cô như ma yểm xông vào màng nhĩ, thân hình gầy yếu của cô dưới ánh mặt trời cứng ngắc, cô có thể nghe thấy được linh hồn chính mình vỡ vụn theo âm thanh đó, theo gió nhẹ lướt qua, ngay cả đám tro bụi cũng không lưu lại.