HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.2 - Chương 91: Tưởng Nhớ Người Chết Như Thế Nào?
Bắc Kinh chính thức bước vào những ngày “tắm hơi”, mùa khó chịu nhất trong năm. Đến tiếng kêu của những con ve trên cây cũng uể oải, ỉu xìu. Hơi nóng ban ngày có thể duy trì tới tận 11, 12 giờ đêm. Chỉ cần ra ngoài đi dạo một vòng là mồ hôi sẽ ướt sũng sống lưng, không thể thở nổi, gần như là một lần đi tắm.
Điều hòa trở thành vật dụng nhất định phải chuẩn bị của các hộ gia đình.
Có những lúc Tố Diệp nghĩ, giả sử xe cộ ở Bắc Kinh không nhiều đến thế, nhà nhà không còn sử dụng điều hòa, vậy mùa hè ở đây liệu có giảm xuống ít nhất 10 độ không? Con người đi từ xã hội nguyên thủy phát triển lên, vì tiện ích cuộc sống mà sáng tạo ra công nghệ. Công nghệ thay đổi thế giới nhưng cũng hủy hoại thế giới. Làm ô nhiễm thảo nguyên, làm héo úa cây cối, làm mất dần nguồn nước. Con người bắt đầu dựa dẫm vào công nghệ, mong rằng chất lượng cuộc sống mỗi ngày một tốt lên nhưng thực chất hoàn toàn ngược lại. Vì thế con người lại bắt đầu lợi dụng công nghệ để dưỡng sinh, quay trở lại thế giới màu xanh…
Cô là một bác sỹ tư vấn tâm lý, không tin vào cái gọi là thánh thần. Nhưng cô tin vào luật nhân quả, vạn sự vạn vật được lợi một thì sẽ hại một. Thế nên khi Lâm cô nương lê lết cơ thể ướt sũng mồ hôi tới nhà cô, câu đầu tiên gào lên khi bước vào cửa là: “Thượng đế định hủy diệt loài người sao, trời tối mò thế này rồi còn nóng như vậy, mình thấy mấy con chó đi tản bộ ở dưới khu nhà cậu còn đi giày rồi đấy.”
Hôm nay lại là thứ tư, một ngày “cuối tuần nhỏ*”. Mỗi khi tới thứ tư Lâm cô nương đều có chút phấn khích, nhưng rõ ràng sự hưng phấn của ngày hôm nay đã thay thế bằng cả một bụng tức. Tố Diệp tròn mắt xem tivi, giơ tay chỉ lên gác: “Nhà tắm tầng 1 bị tắc rồi, phiền cậu lên tầng 2 giội nước át nhé.”
*Cuối tuần nhỏ: Một cách nói của những người đi làm, vì qua thứ tư chỉ cần làm thêm hai ngày nữa là được nghỉ, cảm thấy cuộc sống có hy vọng, tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô vừa dứt lời, Lâm cô nương đã xông lên tầng 2.
Mười phút sau, cô ấy chầm chậm đi xuống, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn khác biệt với hình tượng vừa vào cửa nóng tới mức phẫn nộ ban nãy, thấy Tố Diệp bày xong bữa tối trên mặt bàn cô nói một câu: “Mau tìm bạn trai đi, nhà tắm tắc cũng chẳng ai sửa cho cậu.”
“Lâm cô nương! Công việc sửa nhà tắm này mình chỉ cần bỏ ra 108 đồng là được rồi.” Tố Diệp nhìn cô ấy bật cười: “Mình đã quen với cuộc sống một mình rồi, bắt mình đột ngột thích ứng với việc bên cạnh có một người đàn ông, khó lắm.”
“Thế cậu muốn cô độc đến già chắc? Còn không nhanh nhanh lên là phải tìm đàn ông tái giá đấy. Người ta còn dắt thêm một đứa con, chẳng phải cậu vừa mới lấy đã phải làm mẹ kế rồi sao?” Lâm Yêu Yêu tới ngồi xuống sôpha, đón lấy đôi đũa, gõ gõ vào đĩa: “Xem xem, đây chính là cuộc sống một mình của cậu đấy, đến ăn cơm cũng lười đi nhà hàng.”
“Đợi cậu lấy chồng trước đi rồi nói, khỏi phải ngày nào cũng tới ăn chùa của mình.” Những ngày Đinh Tư Thừa không ở Bắc Kinh, Lâm Yêu Yêu thường xuyên tới nhà cô.
“Chân cậu làm sao vậy?”
Lâm Yêu Yêu tắm xong mặc luôn váy ngủ của Tố Diệp ra ngoài, để lộ một vết bầm tím trên đầu gối. Cô ấy tiện tay kéo lên xem, nhíu mày: “Trời ơi, bầm tím cả rồi, chẳng trách lại đau thế.”
“Sao lại bị vậy?”
“Đừng nhắc nữa, trên đường đi làm về bị xe của một tên công tử bột đần độn quẹt ột cái. Có tiền thì ghê gớm chắc, đừng để bà đây gặp lại hắn ta!” Lâm Yêu Yêu lấy tay xoa xoa đầu gối, mặt méo xệch.
“Đừng động vào nữa, có cần tới bệnh viện xem thế nào không?” Tố Diệp lắc đầu: “Nhất cậu đấy, để nó chạy mất sao?”
“Xương cốt không đau chắc là không sao!” Lâm Yêu Yêu cử động khớp xương một chút: “Chẳng phải mình cũng vừa mới nhìn thấy thương tích sao?”
Tố Diệp khẽ thở dài, thấy cô ấy cử động như bình thường cũng không còn lo lắng nữa. Lâm Yêu Yêu không có thói quen lái xe, theo lý mà nói với tiền lương của cô ấy mua một chiếc xe cũng còn dư dả. Nhưng qua một lần chẩn đoán bệnh của cô và Đinh Tư Thừa thì Lâm cô nương đây gặp chướng ngại trong việc lựa chọn. Cô ấy không thích hợp lái xe, thế nên trước nay không bon chen lên tàu điện ngầm thì cũng là xếp hàng đi xe buýt. Sau khi Tố Diệp tới tập đoàn Tinh Thạch, Lâm Yêu Yêu cũng tiện đi nhờ xe.
“À, đúng rồi. Có một chuyện buồn cười lắm.” Lâm Yêu Yêu đã đói từ lâu rồi, lùa vài hột cơm rồi phồng mồm trợn má nói với Tố Diệp: “Thì ra nhà họ Diệp còn có cô con gái thứ hai đấy.”
“Ừm.” Tố Diệp nghe cô ấy nhắc tới chuyện nhà họ Diệp là tâm trạng không mấy vui vẻ.
“Tin tức của cậu cũng nhanh nhạy thật, đã biết rồi.” Lâm Yêu Yêu hiểu lầm rằng cô chỉ nghe nói, nuốt một miếng thức ăn xuống: “Diệp Lan, cái tên nghe khá hay, nghe nói là con gái của em trai chủ tịch. Hôm nay đã tới phòng giám định bọn mình báo danh.”
Tố Diệp vẫn rất bình thản: “Tới công ty nhà mình báo danh cũng không có gì kỳ lạ, sợ là dù có vào cũng chỉ là lính nhảy dù thôi.”
“Cậu sai thật rồi.” Lâm Yêu Yêu chữa lại: “Hôm nay Diệp Lan tới, vậy mà lại bị sắp xếp làm từ vị trí thấp nhất, nói trắng ra làm tạp vụ, đến cả một trợ lý như mình cũng có thể sai bảo cô ấy.”
Lần này thì Tố Diệp hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Yêu Yêu.
“Nghe nói là tổng giám đốc Niên sắp xếp như vậy.” Lâm Yêu Yêu bĩu môi: “Đúng là chí công vô tư, đến em vợ mà cũng không bật đèn xanh.”
“Diệp Lan không phản đối?”
“Hớn hở lắm, chẳng nhìn ra là không vui chút nào.” Lâm Yêu Yêu bắt chước dáng vẻ của Diệp Lan nói: “Chào mọi người, em là Diệp Lan, hy vọng có thể học hỏi nhiều hơn từ các anh các chị. Đúng là chẳng kênh kiệu chút nào.”
“Ồ.” Tố Diệp nhớ lại vẻ mặt không cảm xúc đó của Niên Bách Ngạn, kiểu sắp xếp này chắc chắn hạng người như anh ta có thể làm ra được.
“Lúc đi vào nhà vệ sinh vừa hay mình gặp Diệp Lan, đã lén hỏi thăm cô ấy về tiền lương.” Lâm Yêu Yêu tấm tắc: “Cậu đoán coi? Tiền lương rất thấp, tổng giám đốc Niên thật sự phát tiền lương theo chức vụ.”
“Cậu cũng nhiều chuyện quá đấy.”
“Nói tới nhiều chuyện, mình thật sự nghĩ tới một chuyện khác đấy.” Lâm Yêu Yêu buông đũa xuống nhìn cô không chớp mắt: “Thứ sáu tuần trước chẳng phải chúng ta đều say sao? Sau đó nghe nói người cuối cùng đưa cậu về là tổng giám đốc Niên, hai người…”
Tố Diệp đang gắp thức ăn, bàn tay hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Mình say, anh ta đưa mình về.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi.”
Lâm Yêu Yêu sát lại gần cô: “Anh ta có hành vi nào “vượt rào” với cậu không?”
“Lâm cô nương, cái biểu cảm sốt sắng của cậu là hy vọng mình có chuyện hay không?” Tố Diệp lườm cô ấy.
“Nếu là tổng giám đốc Niên, đương nhiên là mình hy vọng hai người đừng gần gũi quá rồi. Cậu không ở công ty không biết đấy thôi, có người đã đồn thổi cậu và anh ấy có chút mờ ám đấy. Nếu là người đàn ông khác, mình còn giơ hai tay tán thành.”
“Cậu là bạn tốt của mình hay hại mình vậy?” Tố Diệp suýt nghẹn.
“Chẳng phải mình lo cho chuyện hôn nhân đại sự của cậu sao? Nghĩ mà xem, nếu cậu có một cuộc gặp gỡ định mệnh với một người đàn ông cực phẩm nào đó, hoặc như trong tiểu thuyết hay viết cậu bị một anh chàng giàu có đẹp trai nào đó cưỡng bức, phát hiện mình có thai, mấy năm sau anh ta chủ động tìm tới, ép cậu phải ở bên cạnh mình, trời đất ơi, thế thì quá hoàn hảo rồi.” Lâm Yêu Yêu nói xong câu này cười tít cả mắt lại.
Câu nói này có chút đùa cợt trong đó, vốn dĩ Tố Diệp chỉ nghe biết vậy là xong. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô đau thắt lại, giống như có một con dao đâm mạnh vào trái tim, cảm giác nghẹt thở trong phút chốc xông lên đỉnh đầu, tiếp đó đầu cũng lên cơn đau dữ dội. Cô đưa tay day mạnh hai bên thái dương, có lẽ điều hòa trong phòng thổi hơi mạnh rồi.
“Lâm cô nương, cậu xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy. Hôm nay gọi cậu tới không phải để nghe cậu luyên thuyên đâu.” Tố Diệp ăn chẳng còn ngon miệng, đứng dậy đi lên tầng 2. Chẳng mấy chốc thấy cô đi xuống, trong tay cầm theo mấy hộp trang sức.
“Thu vị?” Lâm Yêu Yêu nhạy bén, kinh ngạc thốt lên.
Tố Diệp hoàn toàn không ngạc nhiên khi cô ấy có thể nhận ra bộ trang sức này từ cái nhìn đầu tiên. Là trợ lý của nhà giám định đá quý, phải nắm rõ toàn bộ sản phẩm của công ty là công việc cơ bản. Cô đặt “Thu vị” vào tay cô ấy: “Cậu nói bộ “Thu vị” này có gì khác biệt?”
Mấy ngày nay không phải Tố Diệp không xem xét kỹ lưỡng bộ trang sức này. Theo như ý của Niên Bách Ngạn, nó có lẽ có một ý nghĩa đặc biệt, từ tên gọi có một chữ “Thu”, nhưng như vậy không thể chắc chắn nó liên quan tới mẹ cô.
Phụ tình cũng đã phụ rồi, còn giở lắm trò ra như vậy, người đâu còn nữa, có ý nghĩa gì?
“Đương nhiên là khác biệt rồi. Cậu biết không, chỉ riêng đá quý của bộ trang sức này đã rất đắt rồi, vô cùng hiếm có, còn chưa kể tới thiết kế của nó.” Dù gì Lâm Yêu Yêu cũng là người thường xuyên tiếp xúc với đá quý, cô ấy chỉ cầm sợi dây chuyền lên tay, nói một cách rất chắc chắn: “Nghe nói bộ “Thu vị” này được chủ tịch Diệp đích thân tham gia thiết kế. Đã từng có một nhà thiết kế nước ngoài vì không đạt được yêu cầu của ông ấy mà bị hủy hợp đồng đấy.”
“Mình chẳng nhìn ra thiết kế này có gì đặc biệt.” Tố Diệp nhíu mày.
Lâm Yêu Yêu vẻ mặt đắc ý: “Đây chính là sự khác biệt giữa dân chuyên nghiệp và dân nghiệp dư. Mình gợi ý cho cậu nhé, cậu thấy hình dạng của hoa văn này giống cái gì?” Cô ấy hướng sợi dây chuyền về phía Tố Diệp, chỉ vào một vị trí trên đó.
Tố Diệp liếc qua: “Chẳng phải là một chiếc lá sao?”
“Cậu phải nhìn kỹ vào chứ? Xem giống chữ cái gì?” Lâm Yêu Yêu lườm cô.
Lúc này Tố Diệp mới nhìn kỹ, nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt có phần do dự: “Là chữ cái… Q?”
“Ừ, đúng là trẻ con dễ dạy.” Lâm Yêu Yêu lại chỉ vào một hoa văn nhỏ bên cạnh: “Cái này thì sao?”
“Chữ cái… Y?” Đầu mày Tố Diệp càng nhíu chặt.
“Chính xác!” Lâm Yêu Yêu cười hì hì, vuốt ve bộ trang sức: “Thế mới nói, thiết kế độc đáo của bộ trang sức này chính là khéo léo biến những chữ cái trở thành hoa văn, bề ngoài nhìn vào giống như một chiếc lá thu xinh đẹp, thực tế là có ẩn giấu ý khác, thiết kế cả tên của bộ trang sức này vào trong nữa. Đương nhiên, những người thích “Thu vị” đại đa số chỉ nhìn thấy những viên đá quý lấp lánh hiếm có phía trên mà thôi.”
Tố Diệp nhìn trân trân vào từng trang sức trong hộp, trong lòng cuộn trào. Thu Diệp*… Có lẽ, Lâm Yêu Yêu chỉ nói đúng một nửa, hai chữ cái này vốn không phải muốn ám chỉ hai chữ “Thu Diệp”, mà là tên mẹ cô Tố Thu, còn lại là tên cô… Tố Diệp?
*Phiên âm tiếng Trung là Qiu Ye
Cô đặt bộ trang sức sang một bên, khóe môi bất giác cong lên, cười khẩy. Cho dù như thế, tưởng cô sẽ cảm động thật sao? Dùng một bộ trang sức để tưởng nhớ người đã chết, tình cảm sâu sắc này bày ra cho ai xem?
Niên Bách Ngạn ơi Niên Bách Ngạn, anh thông minh cả đời nhưng lại đi sai nước cờ, màn kịch tình cảm này không những không khiến cô rung động, ngược lại càng thấy phản cảm hơn!
“Diệp Tử, biểu cảm của cậu là sao vậy? Trông như chỉ muốn nuốt sống chúng vậy.” Lâm Yêu Yêu nhìn thấy vẻ mặt căm phẫn của cô có phần kinh ngạc, đưa tay véo má cô: “Còn nữa, bộ “Thu vị” này số lượng có hạn trong năm nay, sao cậu rộng rãi vậy?”
Má bị Lâm Yêu Yêu véo tới đau đớn, lúc này Tố Diệp mới có phản ứng, đè nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng, hờ hững đáp lại: “Thấy đẹp thì mua thôi, phụ nữ lúc mua sắm vốn không lý trí mà.”
Q.2 - Chương 91: Tưởng Nhớ Người Chết Như Thế Nào?
Bắc Kinh chính thức bước vào những ngày “tắm hơi”, mùa khó chịu nhất trong năm. Đến tiếng kêu của những con ve trên cây cũng uể oải, ỉu xìu. Hơi nóng ban ngày có thể duy trì tới tận 11, 12 giờ đêm. Chỉ cần ra ngoài đi dạo một vòng là mồ hôi sẽ ướt sũng sống lưng, không thể thở nổi, gần như là một lần đi tắm.
Điều hòa trở thành vật dụng nhất định phải chuẩn bị của các hộ gia đình.
Có những lúc Tố Diệp nghĩ, giả sử xe cộ ở Bắc Kinh không nhiều đến thế, nhà nhà không còn sử dụng điều hòa, vậy mùa hè ở đây liệu có giảm xuống ít nhất 10 độ không? Con người đi từ xã hội nguyên thủy phát triển lên, vì tiện ích cuộc sống mà sáng tạo ra công nghệ. Công nghệ thay đổi thế giới nhưng cũng hủy hoại thế giới. Làm ô nhiễm thảo nguyên, làm héo úa cây cối, làm mất dần nguồn nước. Con người bắt đầu dựa dẫm vào công nghệ, mong rằng chất lượng cuộc sống mỗi ngày một tốt lên nhưng thực chất hoàn toàn ngược lại. Vì thế con người lại bắt đầu lợi dụng công nghệ để dưỡng sinh, quay trở lại thế giới màu xanh…
Cô là một bác sỹ tư vấn tâm lý, không tin vào cái gọi là thánh thần. Nhưng cô tin vào luật nhân quả, vạn sự vạn vật được lợi một thì sẽ hại một. Thế nên khi Lâm cô nương lê lết cơ thể ướt sũng mồ hôi tới nhà cô, câu đầu tiên gào lên khi bước vào cửa là: “Thượng đế định hủy diệt loài người sao, trời tối mò thế này rồi còn nóng như vậy, mình thấy mấy con chó đi tản bộ ở dưới khu nhà cậu còn đi giày rồi đấy.”
Hôm nay lại là thứ tư, một ngày “cuối tuần nhỏ*”. Mỗi khi tới thứ tư Lâm cô nương đều có chút phấn khích, nhưng rõ ràng sự hưng phấn của ngày hôm nay đã thay thế bằng cả một bụng tức. Tố Diệp tròn mắt xem tivi, giơ tay chỉ lên gác: “Nhà tắm tầng 1 bị tắc rồi, phiền cậu lên tầng 2 giội nước át nhé.”
*Cuối tuần nhỏ: Một cách nói của những người đi làm, vì qua thứ tư chỉ cần làm thêm hai ngày nữa là được nghỉ, cảm thấy cuộc sống có hy vọng, tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô vừa dứt lời, Lâm cô nương đã xông lên tầng 2.
Mười phút sau, cô ấy chầm chậm đi xuống, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn khác biệt với hình tượng vừa vào cửa nóng tới mức phẫn nộ ban nãy, thấy Tố Diệp bày xong bữa tối trên mặt bàn cô nói một câu: “Mau tìm bạn trai đi, nhà tắm tắc cũng chẳng ai sửa cho cậu.”
“Lâm cô nương! Công việc sửa nhà tắm này mình chỉ cần bỏ ra 108 đồng là được rồi.” Tố Diệp nhìn cô ấy bật cười: “Mình đã quen với cuộc sống một mình rồi, bắt mình đột ngột thích ứng với việc bên cạnh có một người đàn ông, khó lắm.”
“Thế cậu muốn cô độc đến già chắc? Còn không nhanh nhanh lên là phải tìm đàn ông tái giá đấy. Người ta còn dắt thêm một đứa con, chẳng phải cậu vừa mới lấy đã phải làm mẹ kế rồi sao?” Lâm Yêu Yêu tới ngồi xuống sôpha, đón lấy đôi đũa, gõ gõ vào đĩa: “Xem xem, đây chính là cuộc sống một mình của cậu đấy, đến ăn cơm cũng lười đi nhà hàng.”
“Đợi cậu lấy chồng trước đi rồi nói, khỏi phải ngày nào cũng tới ăn chùa của mình.” Những ngày Đinh Tư Thừa không ở Bắc Kinh, Lâm Yêu Yêu thường xuyên tới nhà cô.
“Chân cậu làm sao vậy?”
Lâm Yêu Yêu tắm xong mặc luôn váy ngủ của Tố Diệp ra ngoài, để lộ một vết bầm tím trên đầu gối. Cô ấy tiện tay kéo lên xem, nhíu mày: “Trời ơi, bầm tím cả rồi, chẳng trách lại đau thế.”
“Sao lại bị vậy?”
“Đừng nhắc nữa, trên đường đi làm về bị xe của một tên công tử bột đần độn quẹt ột cái. Có tiền thì ghê gớm chắc, đừng để bà đây gặp lại hắn ta!” Lâm Yêu Yêu lấy tay xoa xoa đầu gối, mặt méo xệch.
“Đừng động vào nữa, có cần tới bệnh viện xem thế nào không?” Tố Diệp lắc đầu: “Nhất cậu đấy, để nó chạy mất sao?”
“Xương cốt không đau chắc là không sao!” Lâm Yêu Yêu cử động khớp xương một chút: “Chẳng phải mình cũng vừa mới nhìn thấy thương tích sao?”
Tố Diệp khẽ thở dài, thấy cô ấy cử động như bình thường cũng không còn lo lắng nữa. Lâm Yêu Yêu không có thói quen lái xe, theo lý mà nói với tiền lương của cô ấy mua một chiếc xe cũng còn dư dả. Nhưng qua một lần chẩn đoán bệnh của cô và Đinh Tư Thừa thì Lâm cô nương đây gặp chướng ngại trong việc lựa chọn. Cô ấy không thích hợp lái xe, thế nên trước nay không bon chen lên tàu điện ngầm thì cũng là xếp hàng đi xe buýt. Sau khi Tố Diệp tới tập đoàn Tinh Thạch, Lâm Yêu Yêu cũng tiện đi nhờ xe.
“À, đúng rồi. Có một chuyện buồn cười lắm.” Lâm Yêu Yêu đã đói từ lâu rồi, lùa vài hột cơm rồi phồng mồm trợn má nói với Tố Diệp: “Thì ra nhà họ Diệp còn có cô con gái thứ hai đấy.”
“Ừm.” Tố Diệp nghe cô ấy nhắc tới chuyện nhà họ Diệp là tâm trạng không mấy vui vẻ.
“Tin tức của cậu cũng nhanh nhạy thật, đã biết rồi.” Lâm Yêu Yêu hiểu lầm rằng cô chỉ nghe nói, nuốt một miếng thức ăn xuống: “Diệp Lan, cái tên nghe khá hay, nghe nói là con gái của em trai chủ tịch. Hôm nay đã tới phòng giám định bọn mình báo danh.”
Tố Diệp vẫn rất bình thản: “Tới công ty nhà mình báo danh cũng không có gì kỳ lạ, sợ là dù có vào cũng chỉ là lính nhảy dù thôi.”
“Cậu sai thật rồi.” Lâm Yêu Yêu chữa lại: “Hôm nay Diệp Lan tới, vậy mà lại bị sắp xếp làm từ vị trí thấp nhất, nói trắng ra làm tạp vụ, đến cả một trợ lý như mình cũng có thể sai bảo cô ấy.”
Lần này thì Tố Diệp hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Yêu Yêu.
“Nghe nói là tổng giám đốc Niên sắp xếp như vậy.” Lâm Yêu Yêu bĩu môi: “Đúng là chí công vô tư, đến em vợ mà cũng không bật đèn xanh.”
“Diệp Lan không phản đối?”
“Hớn hở lắm, chẳng nhìn ra là không vui chút nào.” Lâm Yêu Yêu bắt chước dáng vẻ của Diệp Lan nói: “Chào mọi người, em là Diệp Lan, hy vọng có thể học hỏi nhiều hơn từ các anh các chị. Đúng là chẳng kênh kiệu chút nào.”
“Ồ.” Tố Diệp nhớ lại vẻ mặt không cảm xúc đó của Niên Bách Ngạn, kiểu sắp xếp này chắc chắn hạng người như anh ta có thể làm ra được.
“Lúc đi vào nhà vệ sinh vừa hay mình gặp Diệp Lan, đã lén hỏi thăm cô ấy về tiền lương.” Lâm Yêu Yêu tấm tắc: “Cậu đoán coi? Tiền lương rất thấp, tổng giám đốc Niên thật sự phát tiền lương theo chức vụ.”
“Cậu cũng nhiều chuyện quá đấy.”
“Nói tới nhiều chuyện, mình thật sự nghĩ tới một chuyện khác đấy.” Lâm Yêu Yêu buông đũa xuống nhìn cô không chớp mắt: “Thứ sáu tuần trước chẳng phải chúng ta đều say sao? Sau đó nghe nói người cuối cùng đưa cậu về là tổng giám đốc Niên, hai người…”
Tố Diệp đang gắp thức ăn, bàn tay hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Mình say, anh ta đưa mình về.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi.”
Lâm Yêu Yêu sát lại gần cô: “Anh ta có hành vi nào “vượt rào” với cậu không?”
“Lâm cô nương, cái biểu cảm sốt sắng của cậu là hy vọng mình có chuyện hay không?” Tố Diệp lườm cô ấy.
“Nếu là tổng giám đốc Niên, đương nhiên là mình hy vọng hai người đừng gần gũi quá rồi. Cậu không ở công ty không biết đấy thôi, có người đã đồn thổi cậu và anh ấy có chút mờ ám đấy. Nếu là người đàn ông khác, mình còn giơ hai tay tán thành.”
“Cậu là bạn tốt của mình hay hại mình vậy?” Tố Diệp suýt nghẹn.
“Chẳng phải mình lo cho chuyện hôn nhân đại sự của cậu sao? Nghĩ mà xem, nếu cậu có một cuộc gặp gỡ định mệnh với một người đàn ông cực phẩm nào đó, hoặc như trong tiểu thuyết hay viết cậu bị một anh chàng giàu có đẹp trai nào đó cưỡng bức, phát hiện mình có thai, mấy năm sau anh ta chủ động tìm tới, ép cậu phải ở bên cạnh mình, trời đất ơi, thế thì quá hoàn hảo rồi.” Lâm Yêu Yêu nói xong câu này cười tít cả mắt lại.
Câu nói này có chút đùa cợt trong đó, vốn dĩ Tố Diệp chỉ nghe biết vậy là xong. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô đau thắt lại, giống như có một con dao đâm mạnh vào trái tim, cảm giác nghẹt thở trong phút chốc xông lên đỉnh đầu, tiếp đó đầu cũng lên cơn đau dữ dội. Cô đưa tay day mạnh hai bên thái dương, có lẽ điều hòa trong phòng thổi hơi mạnh rồi.
“Lâm cô nương, cậu xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy. Hôm nay gọi cậu tới không phải để nghe cậu luyên thuyên đâu.” Tố Diệp ăn chẳng còn ngon miệng, đứng dậy đi lên tầng 2. Chẳng mấy chốc thấy cô đi xuống, trong tay cầm theo mấy hộp trang sức.
“Thu vị?” Lâm Yêu Yêu nhạy bén, kinh ngạc thốt lên.
Tố Diệp hoàn toàn không ngạc nhiên khi cô ấy có thể nhận ra bộ trang sức này từ cái nhìn đầu tiên. Là trợ lý của nhà giám định đá quý, phải nắm rõ toàn bộ sản phẩm của công ty là công việc cơ bản. Cô đặt “Thu vị” vào tay cô ấy: “Cậu nói bộ “Thu vị” này có gì khác biệt?”
Mấy ngày nay không phải Tố Diệp không xem xét kỹ lưỡng bộ trang sức này. Theo như ý của Niên Bách Ngạn, nó có lẽ có một ý nghĩa đặc biệt, từ tên gọi có một chữ “Thu”, nhưng như vậy không thể chắc chắn nó liên quan tới mẹ cô.
Phụ tình cũng đã phụ rồi, còn giở lắm trò ra như vậy, người đâu còn nữa, có ý nghĩa gì?
“Đương nhiên là khác biệt rồi. Cậu biết không, chỉ riêng đá quý của bộ trang sức này đã rất đắt rồi, vô cùng hiếm có, còn chưa kể tới thiết kế của nó.” Dù gì Lâm Yêu Yêu cũng là người thường xuyên tiếp xúc với đá quý, cô ấy chỉ cầm sợi dây chuyền lên tay, nói một cách rất chắc chắn: “Nghe nói bộ “Thu vị” này được chủ tịch Diệp đích thân tham gia thiết kế. Đã từng có một nhà thiết kế nước ngoài vì không đạt được yêu cầu của ông ấy mà bị hủy hợp đồng đấy.”
“Mình chẳng nhìn ra thiết kế này có gì đặc biệt.” Tố Diệp nhíu mày.
Lâm Yêu Yêu vẻ mặt đắc ý: “Đây chính là sự khác biệt giữa dân chuyên nghiệp và dân nghiệp dư. Mình gợi ý cho cậu nhé, cậu thấy hình dạng của hoa văn này giống cái gì?” Cô ấy hướng sợi dây chuyền về phía Tố Diệp, chỉ vào một vị trí trên đó.
Tố Diệp liếc qua: “Chẳng phải là một chiếc lá sao?”
“Cậu phải nhìn kỹ vào chứ? Xem giống chữ cái gì?” Lâm Yêu Yêu lườm cô.
Lúc này Tố Diệp mới nhìn kỹ, nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt có phần do dự: “Là chữ cái… Q?”
“Ừ, đúng là trẻ con dễ dạy.” Lâm Yêu Yêu lại chỉ vào một hoa văn nhỏ bên cạnh: “Cái này thì sao?”
“Chữ cái… Y?” Đầu mày Tố Diệp càng nhíu chặt.
“Chính xác!” Lâm Yêu Yêu cười hì hì, vuốt ve bộ trang sức: “Thế mới nói, thiết kế độc đáo của bộ trang sức này chính là khéo léo biến những chữ cái trở thành hoa văn, bề ngoài nhìn vào giống như một chiếc lá thu xinh đẹp, thực tế là có ẩn giấu ý khác, thiết kế cả tên của bộ trang sức này vào trong nữa. Đương nhiên, những người thích “Thu vị” đại đa số chỉ nhìn thấy những viên đá quý lấp lánh hiếm có phía trên mà thôi.”
Tố Diệp nhìn trân trân vào từng trang sức trong hộp, trong lòng cuộn trào. Thu Diệp*… Có lẽ, Lâm Yêu Yêu chỉ nói đúng một nửa, hai chữ cái này vốn không phải muốn ám chỉ hai chữ “Thu Diệp”, mà là tên mẹ cô Tố Thu, còn lại là tên cô… Tố Diệp?
*Phiên âm tiếng Trung là Qiu Ye
Cô đặt bộ trang sức sang một bên, khóe môi bất giác cong lên, cười khẩy. Cho dù như thế, tưởng cô sẽ cảm động thật sao? Dùng một bộ trang sức để tưởng nhớ người đã chết, tình cảm sâu sắc này bày ra cho ai xem?
Niên Bách Ngạn ơi Niên Bách Ngạn, anh thông minh cả đời nhưng lại đi sai nước cờ, màn kịch tình cảm này không những không khiến cô rung động, ngược lại càng thấy phản cảm hơn!
“Diệp Tử, biểu cảm của cậu là sao vậy? Trông như chỉ muốn nuốt sống chúng vậy.” Lâm Yêu Yêu nhìn thấy vẻ mặt căm phẫn của cô có phần kinh ngạc, đưa tay véo má cô: “Còn nữa, bộ “Thu vị” này số lượng có hạn trong năm nay, sao cậu rộng rãi vậy?”
Má bị Lâm Yêu Yêu véo tới đau đớn, lúc này Tố Diệp mới có phản ứng, đè nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng, hờ hững đáp lại: “Thấy đẹp thì mua thôi, phụ nữ lúc mua sắm vốn không lý trí mà.”