ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN “CẦM THÚ TINH KHIẾT”
Chương 35: Tìm tới cửa
"Chát!"
"A. . . . . ."
Trong phòng khách nhà họ Mạc đang diễn ra cảnh tượng không đành lòng chứng kiến tận mắt, có thể so với xã hội nô lệ, bốn cô gái xinh đẹp động lòng người quỳ thành một hàng, hai mắt đẫm lệ, quả đấm nho nhỏ nắm chặt phát run, cắn chặt môi dưới, không dám thở mạnh, rất sợ chọc giận bà chủ.
Thái Thủy Vân vênh váo trừng mắt nhìn người giúp việc nằm ở dưới sàn lạnh lùng nói: "Nói, chiếc nhẫn ở nơi nào?"
Cô gái nghe vậy nhanh chóng quỳ bò dậy, buông tay che gương mặt, liều mạng lắc đầu: "Tôi không có trộm, tôi thật sự không có. . . . . ."
‘Chát! ’
"Hỏi cô một lần cuối cùng, chiếc nhẫn của tôi ở nơi nào?" Thái Thủy Vân tức giận muốn nổ tung, gầm rú vang dội, làm cho những người giúp việc khác hoảng sợ run rẩy, có thể thấy được tầm quan trọng của đồ vật bị đánh mất đối với cô.
Cô gái vừa hai mươi tuổi, thân thể có vẻ hơi mập, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do? Khất nợ tiền lương một năm rưỡi không trả thì cũng thôi đi, hôm nay còn muốn dùng cách này để đuổi đi cô sao? Tố cáo lại không có cửa, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt tí tách rơi xuống.
Mà người đàn ông ngồi trên ghế sa lon đang đọc sách từ đầu đến cuối không có mở miệng ngăn cản, bộ dạng thong dong, mắt kính không gọng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay lười biếng lật một trang tiếp tục im lặng đọc, làm như không nhìn thấy.
Thái Thủy Vân thấy đối phương chết không thừa nhận, không thể làm gì khác hơn ủy khuất vọt tới bên cạnh chồng khóc lóc kể lể: "Ông xã, anh xem con tiện nhân kia, dứt khoát giao cho cảnh sát điều tra đi?"
Cô gái vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, không dám tin ngửa đầu: "Bà chủ, tôi thật sự không có lấy trộm, xin bà tin tôi, ô ô ô …tôi xin bà tha cho tôi đi!" Làm sao đây? Làm sao đây?
Bốn người giúp việc khác cũng tội nghiệp nhìn chị em của mình, một người trong đó nói: "Bà chủ, bà nội của Tiểu Lan vẫn còn ở bệnh viện, bác sĩ nói không chịu nổi kích thích, bà lòng từ bi, bây giờ không được, chúng tôi cùng nhau kiếm tiền mua lại cho bà!"
Tiểu Lan vô cùng cảm động, không hiểu ở xã hội nam nữ bình đẳng này, tại sao còn có thể gặp phải đối xử như thế này, nếu bà nội vì chuyện này có thể vào bệnh viện tâm thần thì phải làm sao?
"Mua lại?" Bộ dạng Thái Thủy Vân như nghe được chuyện cười, khinh bỉ nói: "Đem các người đi bán, ngay cả một người cũng không đủ tư cách, ông xã, nói chuyện với anh đó, đây chính là chiếc nhẫn lúc chúng ta kết hôn anh tặng cho em, ông xã!"
Mạc Trung Hiền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của vợ, an ủi: "Ngày mai anh sẽ mua cho em!" Thỏa mãn hết khả năng.
"Em không cần!" Thái Thủy Vân buông tay ra, thở phì phò trừng mắt về phía Tiểu Lan, nhất định là bị con này quyến rũ rồi, còn nói cái này gọi là đầy đặn, rõ ràng không bỏ được: "Mạc Trung Hiền, anh nói đi, có phải anh coi trọng cô ta hay không?"
Người đàn ông nhức đầu xoa xoa mi tâm, dĩ nhiên vợ nghĩ như vậy cũng không phải là chuyện xấu, đại biểu bình dấm chua năm xưa đã đổ, đây là biểu hiện tình yêu, nghĩ như thế trong lòng xẹt qua ấm áp, anh ta nghĩ một người dân bình thường lại có thể được thiên kim của Thị trưởng ưu ái như thế là đời trước tích phúc, yêu thương ôm chầm bả vai nhỏ lấy lòng: "Vân nhi, anh nói rồi, cả đời của Mạc Trung Hiền anh chỉ có một mình em là đủ rồi!"
Đúng vậy a, anh ta yêu cô, yêu hơn cả bản thân mình.
Thái Thủy Vân vẫn không thuận theo, ngón tay thon dài chỉ vào Tiểu Lan: "Vậy thì đem cô ta giao cho cảnh sát đi!"
Tiểu Lan mím môi thật chặt, nhịn tất cả khuất nhục, muốn kiêu ngạo đứng dậy rời đi, nhưng một năm rưỡi tiền công không phải làm không công sao? Năm mươi nghìn phải làm gì đây?
Mạc Trung Hiền thấy vợ mắt nước đảo quanh, vô cùng thương tiếc, nhưng thân thế của Tiểu Lan, anh ta không phải không biết, đến từ miền núi, từ nhỏ không cha không mẹ, được một bà lão nuôi dưỡng, rất hiếu thuận, hôm nay bởi vì bà lão bị bệnh tiểu đường không dậy nổi, hành động bất tiện, người như thế, hơi bị kích thích sẽ bị liệt, đến lúc đó bị truy cứu, chắc chắn sẽ gặp phiền toái không ngừng.
Thấy Tiểu Lan gấp gáp như thế nhưng cơn giận của vợ không thể không tiêu trừ, đưa ra đề nghị hai bên cũng có thể tiếp nhận: "Vân nhi, chỉ một chiếc nhẫn mà thôi, không cần thiết làm lớn chuyện, nếu không như vầy, dứt khoát bắt cô ta làm việc cả đời cho chúng ta, thế nào?" Cái chủ ý này a, không trả tiền, làm không công!
Thái Thủy Vân cũng không nghĩ như vậy, không phải thật coi trọng đấy chứ? Nhưng chồng mình đã nói ra, gây nữa sẽ làm cho người vô cùng chán ghét, không thể làm gì khác hơn là oán giận đi tới bên cạnh Tiểu Lan, ngồi xổm xuống đưa tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái, thản nhiên nói: "Cũng không phải là không thể, chẳng qua tôi thấy gương mặt này liền ghét, làm thế nào đây?"
Trong lòng Tiểu Lan đã sớm như tro tàn, lại không biết chữ, không biết làm sao phản kháng, một lòng chỉ nghĩ tới bà nội có thể an hưởng tuổi già, , về phần làm cả đời, nghĩ cũng tốt, chờ sau khi bà nội đi, cùng lắm thì bỏ đi nhưng tiền thuốc thang rất lớn. . . . . . Thật sự không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ đành phải giơ tay bàn nhỏ bé, móng tay bén nhọn đâm vào làn da, máu theo đầu ngón tay chảy xuống, vừa muốn hung hăng hủy khuôn mặt mình . . . . . .
"Bốp bốp bốp! Thả con tép bắt con tôm, làm rất hay!"
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó tuyệt đối được coi là châm chọc ngang ngược càn rỡ, làm cho chừng hai mươi người ở trong phòng cùng nhau quay đầu nhìn về phía trước cửa.
Ngay cả Mạc Trung Hiền vẫn ở trong trạng thái an nhiên cũng ‘vụt’ đứng lên, lúc nhìn thấy người tới thì ‘bộp’ một tiếng, quyển sách trong tay cứng ngắc rơi xuống.
Tiểu Lan cũng không biết người đến là địch hay là bạn cho nên không dám làm gì, mặc óng tay vẫn bấm ở trong da thịt, Bạn? Làm sao có thể? Hôm nay cả thành phố đều ở trong tay nhà họ Thái, ai sẽ vì cô mà tự mình chuốc lấy cực khổ?
"Trời ạ!" Bốn cô gái khác đột nhiên che miệng hoảng sợ thét chói tai.
‘Rầm rầm!’
Lần nữa, mười mấy người đàn ông xông vào, đem cả hai người gác cổng toàn thân đầm đìa máu tươi ném tới trong phòng, ánh đèn ban đêm nhìn vô cùng kinh khủng.
"Nôn. . . . . . ông chủ. . . . . . là . . . . . Xã hội đen!" Sau khi hai người bảo vệ nói xong cùng nhau bất tỉnh, có thể giết người lộ liễu như thế, ngoại trừ xã hội đen, còn ai dám?
Bộ dạng của Trình Thất luôn luôn hai tay nhét vào túi, quần cộc rộng bằng vải bông bao quanh cái mông vểnh lên, bắp chân lắc lắc không đứng đắn bước đến ngồi xuống đối diện Mạc Trung Hiền, bắt chéo chân, vui sướng lắc chân, đối với thảm trạng bên cạnh dường như không để trong mắt, chỉ chỉ vào chỗ ngồi nói với Mạc Trung Hiền: "Ngồi đi?"
Thái Thủy Vân không ngờ tới cô gái này sẽ xuất hiện, trong lúc nhất thời rối rắm, không chút nghĩ ngợi lấy điện thoại di động ra muốn tìm viện binh . . . . . . Cái ót chợt lạnh, vội vàng giơ cao hai tay, ngừng thở, run giọng nói: "Không. . . . . . Không cần loạn ! Trình Thất, cô muốn cái gì chúng tôi sẽ cho cô tất cả!" Nghĩ tới ngày hôm đó chế nhạo, nếu như không có Lạc Viêm Hành che chở, có lẽ cô có vài phần thắng, nhưng. . . . . .
Cho dù thế lực của cha lớn hơn nữa cũng không dám động đến người đàn ông kia.
Salsa không hiểu ngồi xổm người xuống, nhìn Tiểu Lan chớp chớp mắt to nói: "Cô không đau sao?" Làm gì ngược đãi mình như vậy?
Tiểu Lan sợ hãi cùng các chị em nhìn nhau, sau khi nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ bé buông xuống, so với Mạc Trung Hiền và Thái Thủy Vân, dường như đám người kia đáng sợ hơn, , liếc mắt nhìn không biết người gác cổng đã chết hay còn sống, bọn họ sẽ không giết cô chứ? Những người này là ai?
Bốn cô gái rúc vào nhau, im lặng không lên tiếng.
Lầu hai vẫn chưa bị khống chế, một đôi vợ chồng già trốn ở sau cây cột, bà già lặng lẽ lấy điện thoại di động ra bấm 110, vừa muốn đè xuống phím call, lại bị một bàn tay già nua đè lại, không hiểu nhìn về phía chồng, thấy chồng lắc đầu một cái, bộ dạng bình tĩnh đừng nôn nóng, coi như không có gì, nơi này là biệt thự nghỉ phép cũng không phải ở trung tâm thành phố, nếu xảy ra chuyện, đến lúc đó sợ rằng thi thể hư thúi cũng không có người tới thu.
Lòng người bàng hoàng, đến cuối cùng, cũng bị bao vây vào giữa, trừ một đôi vợ chồng già.