-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

GIƯỜNG ĐƠN Q.1 - Chương 12

GIƯỜNG ĐƠN
Q.1 - Chương 12

Trong nhà hàng Mc Donald.
Một chàng trai nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn chiếm vị trí bên cửa sổ, nghe nói đây là vị trí đẹp nhất nhà hàng.
“Hạ Vũ Mạt! Hạ Vũ Mạt! Hạ Vũ Mạt!” Phàn Dực Á hung ác quát lên.
Mấy người khách đang xếp hàng đều quay đầu lại nhìn anh.
Chỉ có cô gái đứng ở quầy thu ngân vẫn điềm nhiên như cũ, chuyên nghiệp trả lời khách, “Thưa cô, đây là một phần Big Mac mà cô muốn, một phần chân gà cay, hai phần cá Big Mac, khoai tây rán.”
Cô gái tập trung làm việc, không hề để ý đến Phàn Dực Á đang mang vẻ mặt tức giận.
“Hạ Vũ Mạt! Tôi rất đói bụng!” Phàn Dực Á bực bội.
Từ lúc tan học đến giờ, anh đã chờ cô ở nhà hàng cô làm thêm, ngồi đến năm sáu tiếng rồi!
Anh cũng muốn sửa lại tính xấu của mình, nhưng một khi vấn đề no bụng không được giải quyết thì đầu óc cũng sẽ rối loạn, ảnh hưởng đến não làm tức giận.
Cho nên không thể trách anh được.
Hiện tại anh đã sốt ruột đến tức giận.
Cuối cùng thì khi nào cô mới tan ca?
“Thưa cô, mọi thứ cô cần đã có hết rồi, xin hỏi cô còn cần thứ gì nữa không?” Cô không hề để ý đến ánh mắt nóng như lửa của Phàn Dực Á ở góc nhà ăn đang nhìn mình chăm chú
“Không cần gì nữa!” Nữ khách hàng xua tay, sau đó nhỏ giọng nói với cô, “Này cô, bạn trai cô hình như đang rất giận!”
Bạn trai?
Lông mi thậm chí còn không nhếch một cái, cô coi như không biết.
Làm động tác mời rất thành thạo, cô mời vị khách tiếp theo chọn đồ.
Cửa hàng trưởng gọi cô đang tập trung làm việc.
“Tiểu Mạt, chiếc xe thể thao Kenisage màu bạc đang chặn cửa nhà hàng chúng ta là của bạn trai cô à?” Vẻ mặt cửa hàng trưởng tò mò hỏi cô.
Nhìn chiếc xe màu bạc đang ngăn cản giao thông, “Tôi đi bảo anh ta.”
Có hiểu biết hay không chứ? Đường lớn là của nhà anh ta sao?!
“Không, không, không! Tôi không có ý này, tôi chỉ thấy bạn trai cô là người có tiền, đi cả xe Kenisage, hơn nữa dáng vẻ siêu đẹp trai! Thật là hoàn mỹ! Tiểu Mạt! Không cần, đừng đuổi anh ta đi…” Cửa hàng trưởng vốn lịch sự vội vàng xua tay nhưng không ngăn được Hạ Vũ Mạt đi ra khỏi quầy.
Cô bình tĩnh đến trước mặt Phàn Dực Á.
“Này cô! Cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi hả?!” Phàn Dực Á ôm hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô bằng vẻ mặt tự phụ.
Không hiểu sao đối với cô gái này anh lại có kiên nhẫn một cách kì lạ.
Tưởng tượng một người tính tình như mình có thể kiên nhẫn chờ cô, ngay cả anh cũng thấy khó tin.
“Xe của anh đang chặn ở cửa, ảnh hưởng không tốt đến giao thông, anh phải đánh xe đi!” Vẻ mặt của cô vẫn lạnh băng như cũ.
Đưa xe đi?
Khu này rất đông đúc, vốn dĩ không tìm được chỗ nào để dừng xe, anh không sợ xe bị cảnh sát mang đi, cô còn khó chịu gì chứ?
“Ảnh hưởng không tốt? Tôi ảnh hưởng đến ai?” Bá đạo trừng mắt, anh híp mắt lại đầy nguy hiểm.
“Tại sao tôi phải đưa xe đi?!”
Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua vị trị quầy.
Cửa hàng trưởng đang đứng ở quầy vội vàng xua tay, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Quả thật là sự tồn tại của Phàn Dực Á có ảnh hưởng quá mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người đàn ông tốt.
Ngay cả cửa hàng trưởng đều “sợ phiền phức” như vậy, cô thật sự không biết nên nói gì nữa.
“Tùy anh!” nếu đã thế thì có nói cũng chẳng ích gì, cô chuẩn bị quay lại quầy.
Tay liền bị kéo lấy.
“Tôi đói bụng!” Người ngựa cao lớn như anh đã đói đến nỗi ngực sắp dính vào lưng.
Rất muốn không để ý đến anh ta, trực tiếp bỏ chạy.
Chưa đi được mấy bước, lại không nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, “Đói bụng thì sao không gọi cơm ăn?”
Ngày hôm ấy, Tiểu Minh đói bụng, anh ta là người đầu tiên phát hiện ra, cho nên cô không thể nhẫn tâm được.
“Trừ bỏ bác gái làm vệ sinh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có, làm sao tôi gọi cơm được?!” Anh tức giận, cảm thấy kì quặc hỏi lại cô.
Đây là nhà hàng kiểu gì vậy?! Anh ngồi đến năm sáu tiếng, thế mà không có ai tới hỏi anh cần dùng gì!
Hơn nữa anh đã quan sát, rất nhiều khách hàng sau khi ăn xong đều tự dọn dẹp chỗ của mình, vứt đồ vào thùng rác.
Trong thời buổi ẩm thực cạnh tranh kịch liệt như bây giờ, thái độ phục vụ thế này mà còn có đông người đến, thật là khó tưởng tượng được!
. . . . . .
Cô nhìn Phàn Dực Á bằng ánh mắt kì quái, thấy biểu lộ của anh ta rất thật thà, thầm nghĩ muốn cười.
Môi hơi cong lên, “Anh muốn ăn gì?”
Giọng nói của cô đã không có sự chống đối như trước.
Cuối cùng cũng có người để ý đến anh, hỏi anh muốn gọi gì?!
“Có gì đặc biệt?” Nghĩ đến vấn đề no bụng có thể giải quyết, vẻ mặt của anh bắt đầu giãn ra.
“Món nổi tiếng nhất của McDonald là hamburger, nếu anh thấy đói thì tôi lấy một cái Big Mac cho anh?!” Thật đáng thương, cô thầm nghĩ. Đến McDonald mà còn hỏi có cái gì đặc biệt, Phàn Dực Á nhất định là giống như vương tử sống trong tháp ngà, từ nhỏ được nuôi dưỡng bằng quỳnh tương ngọc dịch, làm sao có thể nếm loại thực phẩm “rác” như thế này được?!
Cô trở lại quầy, lấy cho anh một chiếc hamburger, hai chiếc cánh gà và một cốc Coca, tự mình đưa đến chỗ anh.
“Chất lượng của thịt bò tôi không muốn nói. Pho mát trong hamburger tạm chấp nhận được, nhưng không phải làm ngay tại đây, thời gian bảo quản lạnh quá lâu, mất đi hương vị ban đầu. Cánh gà chế biến trong thời gian quá ngắn, không đúng tỉ lệ vàng, hơn nữa chất lượng dầu quá kém.” Hamburger và cánh gà, mỗi thứ anh đều cắn một miếng rồi bỏ ra.
Đang định quay người về thu dọn, cô nghe vậy thì lông mi run rẩy.
Anh ta thật quá soi mói!
“Thanh toán hóa đơn đi.” Anh rút ví ra.
“Không cần! Tôi đã trả rồi, coi như tôi mời anh.” Cô lắc đầu.
“Cô mời tôi?” Anh kinh ngạc.
Lần trước anh chiếm một chút lợi ích ở nhà hàng nhà mình cô còn ghi hận tới bây giờ, anh đâu dám để cô mời chứ.
“Bao nhiêu tiền?” Anh kiên trì lấy tiền.
“28 đồng.” Nếu anh kiên trì thì cô cũng không tranh cãi vô nghĩa làm gì.
“28 đồng?” Tay lấy ví của anh ngừng giữa không trung.
Khi ở Pizza Hut anh đã thấy rẻ đến khó tin, không ngờ chỗ này còn rẻ hơn nữa!
Quả thực rẻ đến khó có thể chấp nhận.
“Vậy tiền lương của cô được tính như thế nào?” Anh hỏi theo trực giác.
“Tính lương theo thời gian, người mới vào làm thì bảy đồng một giờ, tôi đã vào hơn nửa năm nên lương là bảy đồng rưỡi.” Cô không buồn giấu diếm, dù sao thì tiền lương cũng công khai, chẳng có gì phải giữ bí mật.
Tiền lương rẻ như thế, vì sao cô thà lãng phí thời gian đi làm thêm cũng không chịu đi xem phim cùng anh? Anh hoàn toàn có thể trả lương cho cô theo tiền lương ở nhà hàng Pháp!
Những lời này anh rất muốn nói ra.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Bởi vì ánh mắt của cô rất đẹp, có sự xinh đẹp khi cố gắng để sống.