-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

ÁC MA BÁ YÊU CHỈ YÊU CÔ GÁI NHỎ NGỌT NGÀO Chương 11: Làm Nũng

ÁC MA BÁ YÊU CHỈ YÊU CÔ GÁI NHỎ NGỌT NGÀO
Chương 11: Làm Nũng

Giang Triết quay đầu nhìn thư kí sau lưng.
" Mới vừa rồi đã nói với cô như thế nào, đẩy tất cả các cuộc xã giao lại, không có nghe sao?"
Những lời đó cơ hồ là cáu kỉnh, thư kí lập tức cúi đầu, ánh mắt lướt về tờ báo trên bàn Giang Triết đang dắt tay Lục không Cách ánh mắt dịu dàng.
" Triết." Nhẹ nhàng dậm chân, cô gái làm nũng, mang theo một tí không cam lòng. Kể từ sáu năm trước sau khi từ trên giương Giang Triết rời đi, cô từng âm thầm thề, có một ngày cô nhất định sẽ trở lại.
Trên thực tế, cô cũng đã làm được, sáu năm này, cô trở nên kiều diễm động lòng người, bên cạch có không ít nam nhân ưu tú vây lấy cô, nhưng cô vẫn nhớ mãi không quên người đàn ông trước mắt này.
Cũng là ông trời sắp đặt để cho cô gặp lại anh, mấy tháng trước tập đoàn Minh Đế cùng với luật sư lúc đầu đã ngưng hợp đồng, mà Lục Không Cách lại ở chỗ luật sư Hành Chính may mắn chúng thầu.
Là người ưu tú nhất trong đơn vị, Lục Không Cách việc nhân nghĩa không nhường ai, được phái đến Minh Đế làm việc.
Khi Lục Không Cách đứng ở phía dưới Minh Đế, kích động muốn khóc.
Giang Triết căn bản đến nhìn Lục Không Cách cũng không nhìn một cái, xoay người rời đi, hoàn toàn là bỏ qua khuôn mặt trắng xanh của người đằng sau.
Trở lại biệt thự, quản gia nói Giang Thiến Nhi còn chưa có tỉnh.
Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, xông lên cầu thang. Quả nhiên cửa phòng Giang Thiến Nhi đóng chặt, nhẹ cầm tay nắm cửa đẩy ra.
Giang Triết chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên một hồi co rút, cử mở, nhưng trên giường không có một bóng người.
Giang Triết chỉ cảm thấy giống như có một cái gì đó đang rời đi, anh hung hăng đè xuông chốt mở ở đầu giường. Chỉ chốc lát sau có người vội vã lên lầu.
" Người đâu? Không phải nói vẫn chưa tỉnh sao?" Giang Triết cơ hồ là gầm thét.
Giang Thiến Nhi từ cô nhi viện đến, vẫn luôn được anh bảo vệ rất tốt, lúc đi ra ngoài cũng phải có một đống người đi theo sau, chưa từng xuất hiện loại tình huống một mình ra khỏi cửa như thế này, quan trọng hơn là anh lại không biết Giang Thiến Nhi đi ra ngoài lúc nào.
Anh lấy điện thoại di động ra. " A Đức, cho người đi tìm tiểu thư."
Vừa dứt lời lại nghe có người gọi tiểu thư.
Giang Triết không cần suy nghĩ, phi thẳng xuống lầu, quả nhiên thấy Giang Thiến Nhi đang đứng ở cửa.
" Thiến Nhi!"
Tất cả lời nói đều bị nuốt xuống.
Giang Thiến Nhi há miệng lại ngậm lại, cứ như vậy, cuối cùng cũng khổ sở phun ra được một chữ " Anh"
Giang Triết chỉ cảm thấy ngực mình chợt cứng lại, không thể không gật đầu.