-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 12

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 12

Thân thể Lưu Vũ cứ đè thật chặt thân thể mảnh mai của cô như vậy. Hô hấp của hai người cũng rối loạn, nhưng ai cũng không dám động, cũng không dám nói chuyện. Anh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, máu toàn thân xông hết lên ót, thần kinh cũng buộc chặt tại thời khắc đó. Tên đã lắp vào cung, chỉ cần đụng chạm nhẹ nhàng, tiếp theo mũi tên có thể rời cung theo phản xạ. Hô hấp của Lưu Vũ nhìn rất đều nhưng kỳ thực đã sớm rối loạn, chỉ là anh có thể khống chế tốt tâm tình của mình mà thôi.
Từ Nhan chỉ cảm thấy hôm nay Lưu Vũ hơi nguy hiểm. Đặc biệt là tư thế hiện tại này, nếu cô hơi động một chút thì tiếp theo có thể dẫn phát dục vọng và núi lửa của người khác. Cô không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy ánh mắt có lửa của anh, có thể hòa tan cả người. Cô cúi đầu, chôn đầu vào ngực anh, không muốn cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô.
''Sao em lại bị chảy máu mũi?'' Bất thình lình Lưu Vũ nói một câu, đánh tan tất cả xấu hổ của Từ Nhan.
Trên mặt Lưu Vũ có chút hài hước, ánh mắt kia khiến cô nhìn thấy mà lòng bốc hỏa. Cô dùng sức đẩy anh ra, nói: ''Nhiệt độ của em tương đối lớn, bị nóng, không được à?''
Lúc này mặt cô khi đỏ khi trắng, thấy thế nhất thời anh nổi lên ý đùa giỡn. Tay anh vuốt ve cằm cô không ngừng, chọc cho cô khẽ run một hồi, kề sát miệng vào tai cô, nói: ''Đang êm đẹp, sao lại phát cáu hả? Có muốn anh giúp em hạ hỏa không?'' Giọng anh rất nhẹ, lại có một loại mùi vị cám dỗ, nghe vào trong tai, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác tê tê, tựa như dùng tay, dùng lông vũ khẽ khàng gãi trái tim của cô.
Từ Nhan nhịn sự rung động trong đáy lòng, vỗ bốp lên vai anh, nhẹ mắng: ''Ai cần anh tới hạ hỏa? Anh ép em đau quá. Anh đứng dậy là em khỏe ngay.'' Lúc này, tư thế này của hai người tương đối dễ bốc lửa, lại tiếp tục như thế, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
''Tiểu Nhan, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta...'' Lưu Vũ không ngừng nháy mắt với cô, ý tứ vô cùng rõ ràng, hôm nay cần trải qua động phòng.
''Chúng ta chưa làm tiệc rượu, không tính là đêm động phòng hoa chúc chân chính. Anh đứng lên, ép em nặng chết rồi.'' Từ Nhan thở hổn hển không ngừng, mặt đỏ bừng, không biết là bị ép hay là bị cám dỗ.
Lưu Vũ nhìn cô chằm chằm, thấy mặt chín đỏ của cô, còn có một đôi mắt hạnh trợn lên giận dữ, thay vì nói cô giận, không bằng nói cô đang làm nũng, tim anh say trong một khắc kia. Người con gái này cuối cùng cũng thuộc về anh, không phải anh nằm mơ, đây là sự thật? Tay anh sờ vào mặt cô, xúc cảm dưới ngón tay chân thật như vậy, tựa như tơ lụa, khiến tay anh tê tê. /d/đ/l/q/đ/ Anh cười cười, nhìn thấy ánh mắt không thuận theo và cái miệng chu lên của cô, duỗi bàn tay to, rất thoải mái mà lấy khăn giấy từ đầu giường, giúp cô lau máu mũi. Điều này khiến người nào đó rất không thoải mái. Khăn giấy cô lấy nửa ngày, còn xém chút nữa bị nguy hiểm ngã xuống giường, thế mà anh lại cầm lấy thoải mái như vậy, cái này đúng là thật khiến tức chết người hơn người so với người nữa.
''Người lớn như vậy rồi còn chảy máu mũi.'' Anh lau một cách nghiêm túc, mặt anh cách mặt cô rất gần, gần như có thể nghe thấy được tiếng tim đập của cô.
Từ Nhan rất muốn tát anh một cái. Nhưng lúc này cô lại chỉ có thể đỏ mặt mặc anh lau. Thân thể của anh đụng chạm và ma sát vào da thịt cô khiến cô không cách nào xem nhẹ. Lại nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc anh mới nói vừa rồi, thầm nghĩ, tối nay chạy không thoát rồi. Từ trước đến giờ thể lực đàn ông lớn hơn phụ nữ, huống chi hôm nay là tân hôn, cô phản kháng là không hợp lý. Nhưng trong lòng Từ Nhan, tuy kết hôn rồi nhưng cô chưa chuẩn bị làm cái chuyện kia với anh. Cho nên bây giờ nghĩ tới chuyện kia thì lại căng thẳng ngay lập tức, mồ hôi từ từ thấm ra trong lòng bàn tay, lòng cũng luống cuống.
Động tác của cô hơi căng thẳng, thật ra Lưu Vũ nhìn trong mắt, anh rất muốn cười thầm trong bụng. Từ lúc nào mà một con cọp hung ác biến thành con mèo con mềm mại như bây giờ rồi? Tuy cô vẫn nhìn anh chằm chằm hung thần ác sát, nhưng bằng sự hiểu biết của anh với cô thì cô nhóc này đã bắt đầu tâm hoảng ý loạn rồi.
''Lau xong chưa?'' Từ Nhan cắn chặt răng hỏi anh.
Lưu Vũ mỉm cười đứng dậy, đi xuống giường, định ném khăn giấy đã lau máu mũi vào thùng rác.
Từ Nhan thấy anh đứng dậy, lập tức cố gắng đứng lên, lăn qua chỗ cũ, lại quên mình vốn ở tại mép giường, không phải Lưu Vũ mới ôm thì đã sớm té xuống. Bây giờ cô lăn một vòng như vậy, rất tự nhiên liền thét lên ngã xuống dưới giường.
Lưu Vũ đang đi đến bên cạnh thùng rác, nghe thấy tiếng thét vội vàng chạy đến bên cô, trong khoảnh khắc cô rớt xuống giường thì đỡ kịp.
Từ Nhan nhắm mắt lại, mắt thấy mình sẽ phải té xuống, đôi tay quơ loạn xạ, muốn bắt lấy một điểm chống đỡ để giữ vững người của mình. Dưới cái nắm này, cô chộp được một thứ kỳ lạ, tròn tròn, trơn trơn, cầm trong tay có cảm giác như nắm gậy sắt. Cô đang thấy kỳ lạ thì nghe thấy một giọng nói âm trầm: ''Em.... có thể buông tay không?''
Cô mở mắt, đầu tiên là không hiểu mà nhìn vẻ mặt của anh, lại nhìn thấy một khuôn mặt phun khí nóng, tiếp đó lại nhìn thứ mình cầm trong tay. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì giật mình. Hóa ra thứ cô nắm lấy lại là cái kia của Lưu Vũ. Cách khăn tắm, cô có thể cảm nhận được nó đang nảy lên.
Sự phát hiện này khiến cô giật mình không ít. Cô vội vàng buông tay, vứt thứ của anh như vứt đồ nhiễm vi khuẩn, một cánh tay khác cũng thuận thế mà vung ra.
''Bịch'' Khăn tắm quấn quanh hạ thân anh không chịu nổi cô kéo như vậy nên rơi xuống, rất vinh quang rời khỏi người anh, rớt xuống. Lúc này anh như thể vừa được sinh ra, trần trụi mà đứng trước mặt cô. Tiểu tử của anh cũng rất kiêu ngạo mà đứng thẳng trước mặt cô, tuyên cáo nó giữ vững cương vị với cô.
''A... lưu manh.'' Từ Nhan vội vàng che kín mặt, tim đập ''thình thịch'' sắp vọt ra khỏi cổ.
''Lưu manh? Nào có lưu manh nào dịu dàng như anh?'' Lưu Vũ nháy mắt với cô.
Từ Nhan vừa giận vừa hờn vừa xấu hổ, nhưng tình cảnh lúc này, cô lại nói không được một câu phản bác nào, chỉ cố gắng cúi thấp đầu, dùng tay che mặt, không dám nhìn nét mặt hài hước của anh, nhất định lúc này anh đang giễu cợt vẻ mặt của cô.
Đột nhiên xung quanh yên tĩnh như mọi tiếng động ngừng lại, yên lặng tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Bàn tay đang che mặt của Từ Nhan từ từ mở ra khe hở. Bởi vì tư thế hai người khác nhau, một người ngồi trên giường, một người đứng cạnh giường, cho nên cô chỉ nhìn đến lồng ngực của anh. Cơ ngực này liền hiện ra trước mặt cô, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông bình thường gầy như thế, vậy mà lại có cơ bắp khỏe đẹp như vậy. Mắt lại chậm rãi nhìn xuống, nhìn từ cơ ngực đến cơ bụng, tám múi cơ bụng liền hiện ra trước mặt cô, nước miếng của cô chảy cả ra. Đàn ông có cơ bụng là có tình nhất. Có thể luyện tập thân thể của mình đến mức hoàn mỹ như vậy nhất định là người đàn ông yêu quý thân thể mình. Người đàn ông này, bắt đầu từ bây giờ là chồng của mình rồi, không còn là người xa lạ, hoàn toàn thuộc về mình, cái ý nghĩ này thật sự khiến người cảm thấy thoải mái. Mắt lại nhìn từ cơ bụng xuống dưới bụng. Phía dưới kia của anh là tiểu huynh đệ đứng thẳng như súng thép. Tuy nhìn hơi xấu xí nhưng lại không để cho cô ngừng nuốt nước miếng, miệng bắt đầu càng lúc càng khô, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.
''Xin hỏi, em nhìn đủ chưa?'' Một giọng nói dễ nghe khẽ bay đến bên tai cô. Từ Nhan lắc đầu lia lịa, ''Không đủ, sao mà đủ được?''
Vóc người hoàn mỹ như vậy không khiến người ta chảy nước miếng mới khó.
''Nếu không đủ, tại sao không nhìn quang minh chính đại? Chỉ nhìn qua khe hở của tay như vậy, không đã nghiền?'' Giọng nói dễ nghe lại phát ra.
Từ Nhan suy nghĩ một chút, lời nói này quá có lý rồi, nhìn qua khẽ tay, không đã nghiền, vì vậy dứt khoát buông tay, rất ''quang minh chính đại'' mà nhìn mỹ nam trần trụi.
Nhìn với khoảng cách gần như vậy đúng là không giống nhau. Cô duỗi tay ra là có thể với được những cơ ngực và cơ bụng kia. Mà cơ bắp này lại rơi vào trong mắt cô. Cô cảm thấy nhịp tim càng nhanh, đập thình thịch loạn lên, đã không chịu được sự khống chế của mình. Cô vươn tay, chậm rãi sờ lên cơ bắp, cảm giác này thật quá tuyệt diệu.
''Sờ đủ chưa? Còn muốn sờ xuống dưới không?'' Trong cái giọng nói kia lộ ra một chút thở dốc.
''Nếu có thể.'' Từ Nhan nheo mắt lại, cố ý bỏ qua viên thịt phía dưới của anh.
''Nếu em muốn sờ anh cũng không để ý.'' Trong giọng nói kia có cảm giác hưởng thụ.
Từ Nhan gật đầu thật mạnh, rất muốn theo tiếng lòng của mình. Đang định sờ lên thì cô bỗng cảm thấy có cái gì không đúng. Giọng nói này không giống giọng dưới đáy lòng cô mà lại giống như...
Cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy anh hơi híp mắt lại, đang hưởng thụ sự vuốt ve của cô. Mặt cô lập tức như bị đốt, tay vội vã rời khỏi người anh, cắn răng, vỗ vỗ lồng ngực anh, mắng một tiếng: ''Sắc lang.''
''Anh sắc? Không biết vừa rồi là ai một lòng ăn đậu hũ của anh.'' Người nào đó kháng nghị.
''Em là đang tính hạnh phúc sau hôn nhân của mình rốt cuộc được bao nhiêu.'' Một người con gái nào đó nói rất vô sỉ.
''Vậy em tính ra chưa?'' Lưu Vũ kề sát mặt vào, nháy mắt không ngừng với cô.
Từ Nhan hừ một tiếng: ''Tàm tạm, miễn cưỡng khiến bản tiểu thư hài lòng.''
''Anh phải cảm tạ sự nể mặt của em rồi?'' Giọng Lưu Vũ như nặn ra từ kẽ răng.
''Đừng khách sáo.'' Từ Nhan đứng đắn mà nói.
Đột nhiên Lưu Vũ cười xấu xa:''Anh phải đòi lãi.''
''Lãi gì?'' Từ Nhan giật mình.
''Em sờ soạng cả buổi, nhìn cả buổi, đương nhiên anh phải lấy lãi.'' Lưu Vũ giải thích, người cũng lại gần cô.
Từ Nhan thế mới biết ý nghĩa sau từ ''lãi'' này, giật mình lui về phía sau, miệng kêu: ''Nói cho anh biết, không được sự đồng ý của bản tiểu thư, anh không thể đòi lãi.''
''Vậy anh phải thử một chút.'' Lưu Vũ nói, người đã nhanh chóng đè lên, nhẹ nhàng vồ một cái, ôm cô vào lòng mình.
''A....'' Một tiếng thét truyền tới từ bên dưới, tiếp đó lại truyền đến tiếng thở dốc....