-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

VÕ ĐỘNG THIÊN HÀ Chương 15: Chiến!

Mà cấp bậc Võ Sĩ phát ra kình lực, muốn bài trừ được loại kình khí này, gần giống như gà con gặp phải Boss hoàng kim trong Game hiện đại, chênh lệnh lớn tới mức khiến người khác phải tức giận tới thổ huyết.

Vân Thiên Hà ý thức được, hắn và Đồ Chính Lâm tồn tại sự chênh lệch về cảnh giới, muốn đối phó với hắn thì chỉ có thể dùng trí.

Công pháp luyện công của thế giới này không hoàn toàn tu luyện mọi bộ phận trên cơ thể con người, luôn luôn có những địa phương yếu đuối, hơn nữa là thời điểm tu luyện cấp Võ Sư, có một chỗ luôn là điểm yếu trí mạng, đó chính là bộ phận sinh dục, hắn xem qua toàn bộ Đồ Thị Tinh Ý Quyền luyện nhục, hoàn toàn không tu luyện đến chỗ này.

Như vậy rất thích hợp dùng tới những chiêu thức giống như Liêu Âm Thoái, dùng thủ đoạn này đối phó với địch nhân, thực sự là không tốt lắm…

Nếu như ở kiếp trước của Vân Thiên Hà, hắn sẽ không dùng tới loại phương pháp vô sỉ này, thế nhưng hiện tại đã tới thế giới khác, đối mặt với tên bại gia tử quần áo lụa là Đồ Chính Lâm, hơn nữa cảnh giới ngoại công chênh lệnh rất nhiều, không cố kỵ điều gì nữa.

Sát thủ, chú ý chiếm tiên cơ chế địch, nếu như tìm được kẽ hở, nhất định sẽ không bỏ qua.

Lúc này, Đồ Chính Lâm mang theo quyền cương đầy kình khí từ bên sườn đánh tới, đối với ưu thế về tốc độ, Vân Thiên Hà thủy chung có thể nắm giữ quyền chủ động, mỗi khi Đồ Chính Minh tiếp cận gần người, hắn liền xảo diệu né tránh qua một bước, dễ dàng tránh thoát được quyền kình của Đồ Chính Lâm, không cứng đối cứng với hắn.

Nhưng ảnh hưởng của kình khí, giống như những lưỡi dao nho nhỏ, làm cho Vân Thiên Hà có chút chật vật.

Cũng may thực lực của Đồ Chính Minh không mạnh, tuy rằng kình khí mang tới cho Vân Thiên Hà một ít thương tổn, thế nhưng Đồ Chính Minh muốn chính là sau khi một kích đánh trúng mục tiêu, tiếp tục đánh hắn tới nửa sống nửa chết, sau này áp chế Vân Thiên Hà đi vào khuôn khổ, tâm tư còn có vài phần độc ác dâm tà.

Chỉ là hiện tại hắn thủy chung không chạm được vào thân ảnh của đối phương, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cũng âm thầm giật mình, không biết tiểu tử này học được bộ pháp quỷ dị như vậy từ chỗ nào.

Thời điểm một quyền bạo cương đánh ra, hắn đột nhiên thấy Vân Thiên Hà bị kình khí đánh trúng, thân thể lảo đảo lui lại, cước bộ không ổn định.

Cơ hội tới rồi!

Trong lòng Đồ Chính Minh vui vẻ, vội vàng cấp tốc xoay người đánh một quyền chính diện, chuẩn bị lăng không đối chọi, đánh văng thân thể Vân Thiên Hà đi như đạn pháo, nếu như một quyền này trúng mục tiêu thì Vân Thiên Hà không chết cũng trọng thương.

Nhưng mà…

Vân Thiên Hà cố ý để lộ ra một kẽ hở nhìn qua vô cùng rõ ràng cho hắn, làm sao để Đồ Chính Lâm đơn thực hiện được ý đồ trong lòng.

Thời điểm quyền kình của Đồ Chính Lâm tới gần, thân thể bỗng nhiên cuốn lại trong không trung, chớp lấy thời cơ Đồ Chính Minh dồn kình khí vào trong hai quyền đánh ra, tuy rằng bị kình khí ập tới, thế nhưng mạnh mẽ nhịn xuống một tiếng kêu đau đớn, thuận thế ngã xuống đất trả lăn lộn vài vòng, lăn tới gần thân dưới của Đồ Chính Minh, bật người tung cước, nhằm thẳng vào bộ phận sinh dục của hắn đá mạnh.

Sắc mặt Đồ Chính Minh lúc này đại biến, muốn thu lại chống đỡ nhưng đã chậm.

Khi đá trúng vào “thứ đó” thì thân thể Vân Thiên Hà lăn ngửa lên, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, vận đủ kình lực toàn thân thể vào chân, thiểm điện đá thêm một cước, hai cước, ba cước…

– A…

Hạ âm của Đồ Chính Minh bị Vân Thiên Hà ngửa mặt lên trời dùng sức đá lên hơn mười cước, thời điểm thân thể lăng không nhảy lên, giữa không trung thống khổ gào thét đau đớn, giống như một đoàn thịt nát, đã hoàn toàn không còn sức phòng bị.

Mà đây chính là thời điểm hắn thống khổ nhất, làm cho cả đời hắn không thể nào quên được.

Vân Thiên Hà đá hơn mười cước vào người Đồ Chính Minh, khi Đồ Chính Lâm mất đi trọng tâm ngửa người lảo đảo ra phía sau, hắn xoay người bật dậy, vừa mới đứng dậy liền nhanh chóng nhảy tới, rốt cuộc cũng lộ ra mũi tên vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay trái.

Đầu mũi tên kia, lúc này giống như cây kim đâm xuyên qua vải vóc, sắc bén không gì sánh được, đâm sâu vào trong da thịt, sau đó Vân Thiên Hà hét lớn một tiếng, lại dùng lực xoáy mạnh đầu mũi tên, một vòi máu bắn thẳng vào mặt hắn, thân thể Đồ Chính Lâm nặng nề ngã xuống dưới mặt đất.

Lúc này, trên mặt Đồ Thiên Hà dính đầy máu tươi, khóe miệng cũng có một vết máu tràn ra, nhìn có vẻ dỡ tợn, hắn khom người lại nhìn thân thể đang co quắp nằm trên mặt đất, máu tươi giống như vòi nước phun ra, nửa mũi tên vẫn còn đâm vào cơ thể, nhưng Đồ Chính Lâm đã hoàn toàn hôn mê.

Thở dốc nửa ngày, chờ khi bình phục được đau đớn do bị kình khí vừa rồi đánh trúng ngực, cuối cùng chống người đứng thẳng dậy, nhịn không được phun ra một ngụm máu, xem ra đã bị nội thương rồi.

– A, giết người rồi, giết người rồi…

Hai nha hoàn đột nhiên đi qua, nhìn thấy Đồ Chính Lâm co quắp nằm trên mặt đất, lúc này vứt luôn ấm trà trên tay, kinh hoàng kêu to, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Vân Thiên Hà hoàn toàn không để ý tới nha hoàn vừa mới chạy mất, sau khi lau vết máu nơi khóe miệng, bước tới gần cửa lớn, nâng Vân Nương đang té xỉu dưới mặt đất, bước vào trong nhà, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Đồ Chính Lâm một cái, sống hay chết không phải là chuyện hắn quan tâm, đây chính là cái giá phải trả.



Đồ Chính Lâm bị người giết!

Cuối buổi trưa cùng ngày, tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp Đồ phủ, giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt nước không một gợn sóng, tạo nên oanh động không nhỏ, lại giống như một vụ động đất, làm cho toàn bộ Đồ phủ bị rung động mạnh mẽ.

Hiện tại Đồ phủ do Nguyễn Ngọc Linh quản sự, khi nàng biết được tin tức này, cũng sửng sốt hơn nửa ngày, lập tức hiện ra sắc mặt vui mừng giải thoát mà người khác khó có thể nhận ra được, nhanh chóng triệu tập gia đinh hộ viện giữ nghiêm các cửa ra vào, ở trong phủ tróc nã hung thủ.

Mà Đồ Chính Minh đang ở trong võ đường Đồ thị nghe được tin tức kinh người này, cũng lập tức chạy về, khi vừa mới tới phòng của Đồ Chính Lâm, nhìn thấy sắc mặt Đồ Chính Lâm tái nhợt không gì sánh được, hoàn toàn hôn mê nằm trên giường, vài tên y sư đang khẩn cấp chữa trị, tiểu thiếp và chính thê của hắn bên giường đang khóc lóc tới mức chết đi sống lại.

– Gia huynh, Chính Lâm bị hại thành cái dạng này, huynh phải chủ trì công đạo cho chúng ta, không thì sau này bảo bọn muội làm sao sống được…

Nhìn thấy Đồ Chính Minh giữ nét mặt bình tĩnh đi tới, Trương Thị và Vương Thị lập tức chạy tới kéo lấy hai cánh tay của hắn khóc lóc kể lể.

– Câm miệng, yên tĩnh!

Đồ Chính Minh bị lời nói nhao nhao ồn ào có chút tâm phiền ý loạn, âm trầm giống lên một câu, làm cho Trương Thị và Vương Thị lập tức dừng lại, không dám tiếp tục la hét ầm ĩ, chỉ nhỏ giọng khóc nức nở.

Một lát sau, y sư cứu trị hoàn tất, đắp chăn lại cho Đồ Chính Lâm, đều tự lau cái trán đầy mồ hôi rồi đứng dậy, Đồ Chính Minh hỏi:

– Thương thế của Chính Lâm như thế nào?

Y sư dẫn Đồ Chính Minh qua một bên, lảng tránh Trương Thị và Vương Thị, nhỏ giọng đáp:

– Minh lão gia, nhị lão gia có luyện qua võ công, nửa đoạn mũi tên không đủ trí mạng, tính mệnh thực sự không đáng lo, nhưng mệnh căn đã bị xé rách, bị thương quá sâu, sợ rằng sau này không thể quan hệ phu thê nữa rồi!

Đồ Chính Minh kinh hãi, hắn biết đệ đệ của mình háo sắc thành tính, thế nhưng không muốn trong phủ bị đánh trọng thương tới như vây, liền hỏi:

– Có thể tra được nguyên nhân gì hay không?

– Tiểu nhân cũng không biết, chỉ là tin tức từ hai nha hoàn truyền đi, chờ khi chúng ta chạy tới thì đã thấy lão gia nằm hôn mê ở trước cửa nhà lớn Đông Viện rồi!

– Đông Viện?

Đồ Chính Minh bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, thất thanh nói:

– Chẳng lẽ là Thiên Hà, điều đó không có khả năng, Chính Lâm dù sao cũng là Võ Sư a, sao có khả năng?

Lúc này, cửa gian nhà lại bị đẩy ra, Dương quản gia vội vã chạy vào nói:

– Minh lão gia, Linh phu nhân đã dẫn người tới Đông Viện bắt mẫu tử Vân Nương rồi, nhận định bọn họ là hung phạm giết người, muốn mời lão gia tới xử trí!

– Hỗn trướng, quả thực hồ đồ!

Đồ Chính Minh vừa nghe được lời này, nhất thời nổi giận, mọi chuyện còn chưa rõ ràng đã bắt người ta lại, làm không tốt sẽ hỏng chuyện lớn, vốn hắn nghĩ nhiều năm qua Đồ phủ mắc nợ mẫu tử Thiên Hà nhiều lắm.

Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Đồ Chính Minh đột nhiên sinh ra một chút hoảng loạn trước giờ chưa từng có, vội hỏi Dương quản gia:

– Hiện tại bọn họ đang ở nơi nào?

– Tại đại đường ngoại viện!

Dương quản gia đáp.

Đồ Chính Minh giống như cơn gió thổi, vội vàng chạy tới đại đường ngoại viện, mà hai nữ nhân Trương Thị và Vương Thị vừa nghe xong tin tức này, cũng lập tức dừng khóc, liền dẫn theo mấy người, cấp tốc chạy về phương hướng đại đường ngoại viện.