-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

VÕ ĐỘNG THIÊN HÀ Chương 6: Mùa xuân? Mùa đông?

Thần sắc Đồ Nguyên Khánh bình tĩnh, nâng chung trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói:

– Đại ca, có chuyện đệ phải nhắc nhở huynh, chúng ta điều tra được đời thứ ba của Giang gia, năm gần đây bí mật bồi dưỡng ra hai vị thiếu niên Võ Sư, một người mười sáu tuổi đạt tới Võ Sư cấp sáu, một người mười lăm tuổi đạt tới Võ Sư cấp năm!

Nghe được những lời này, sắc mặt Đồ Nguyên Tán biến đổi, vẻ mặt không thể tin tưởng nói:

– Chúng ta tại Dư Châu cũng có cơ cấu thám tử, thế nào mà ta lại không nghe được tin tức này, nhị đệ, việc này có thực hay không?

Đồ Nguyên Khánh nghiêm nghị.

– Đại ca, nếu không phải sự tình có biến, đệ làm sao phải từ kinh thành nhanh chóng trở về, Giang gia gần nhất tổ chức đám hỏi với Mạc Thị phía đông Thanh Châu, ngươi hẳn là rõ ràng, Mạc Thị tại Thất Thế Gia phía đông đứng vào hàng đầu tiên, lịch sử so với Tam Tông Thị phương bắc chúng ta còn muốn lâu dài hơn nhiều, hơn nữa bọn họ và một ít thị tộc phía nam thường xuyên lui tới thân mật, cứ như vậy, Giang gia xuất hiện hai thiếu niên thiên tài có thể uy hiếp đối với chúng ta cũng không phải là chuyện kỳ quái!

Nghĩ tới cơ cấu thám tử tại Dư Châu của Đồ gia, Đồ Nguyên Khánh cười nhạt.

– Về phần cơ cấu thám tử này, đại ca mấy năm nay liên tục bế quan, những việc vặt vãnh giao cho Chính Lâm để ý, nhưng khuyết điểm của hài tử này là quá háo sắc, sợ là đã có một bộ phận sớm đánh chủ ý lên hắn rồi!

– Lẽ nào Giang gia chuẩn bị động thủ với chúng ta rồi?

Thần sắc của Đồ Nguyên Tán ngưng trọng trước nay chưa từng có.

– Nếu thực sự là như vậy thì chúng ta ắt hẳn phải thua không cần nghi ngờ!

Đồ Nguyên Khánh than thở:

– Trong tam đại tử tôn, ba hài tử của Chính Minh ngoài trừ Thiên Nhai ra hồn, đã đạt tới Võ Sư cấp năm, hài tử Thiên Lạc cũng chỉ là quần là áo lụa, còn đang đình trệ tại giai đoạn Võ Sĩ cấp năm, Thiên Nhị bị nuông chiều thành hư, mới chỉ là Võ Sĩ cấp năm, về phần hai người con trai của Chính Lâm, giống như phụ thân của chúng, một người không có thiên phú học võ, một người mới một tuổi, mà nhánh bên phía đệ, chỉ có con vợ cả của Chính Đức là Thiên Thanh đạt tới Võ Sư cấp sáu, mà con thứ Thiên Hà lại bị lỡ mất thời điểm học võ tốt nhất, về phần Chính Khôi, hiện tại chỉ là một tay ăn chơi quần là áo lụa, mà bàng chi Đồ gia càng không cần phải nói gì nữa, đối với hiện trạng của Đồ gia, đại ca, cho dù huynh có đột phá tới Võ Thánh thì thế nào, Đồ gia không phải chỉ bằng vào hai người chúng ta có thể chống đỡ mãi mãi được!

Nguyên soái phu nhân bên cạnh cũng góp lời nói:

– Lại nói tiếp, năm Thiên Hà mới bảy tuổi, chúng ta đã nhìn ra được hài tử này tương lai là võ si, Dao Cầm nhìn rất rõ ràng thông minh ưu tú hơn hẳn hài tử Thiên Thanh, vì vậy đã sinh tâm đố kỵ, việc này chúng ta đều biết rõ, năm đó nàng yêu cầu đưa hài tử này và Vân nhi đến nơi này, chúng ta cũng đồng ý rồi, chỉ là thực không ngờ đứa con dâu Dao Cầm này làm việc thực sự quá mức hồ đồ, vốn mấy năm trước chúng ta đã sự định đến một chuyến, nhưng bắc cương có chiến sự, đều không thể thoát thân ra được, lần này Nguyên Khánh và Chính Đức từ Bắc cương trở về, đột nhiên hỏi tới tình hình Vân Nương và Thiên Hà, chúng ta mới nổi lên tâm sự muốn tới xem thế nào, chỉ là không nghĩ tới, ai…

Một tiếng thở dài này làm cho trong lòng Đồ Nguyên Tán vô cùng hổ thẹn, muốn nói tiếp gì đó, hắn cũng là một võ si, mấy năm nay dồn toàn bộ tâm lực đột phá cảnh giới võ đạo cao hơn, bình thường bế quan không ra, thực sự không ngờ tới trong nhà có nhiều chuyện phát sinh tới vậy.

Mà lời nói của Đồ Nguyên Khánh làm cho hắn ý thức được Đồ thị hiện tại đang đối mặt với nguy cơ vô cùng lớn.

Từ đời thứ ba của Đồ thị, tu vi võ đạo của đám tử tôn không ra sao, cũng chỉ có một vị hiện đang giữ chức gia chủ như Đồ Nguyên Tán là đại tông sư, Đồ Nguyên Khánh là trấn bắc đại nguyên soái nắm giữ binh quyền trong triều đình, là hai cây cột trụ lớn nhất của toàn bộ Đồ gia, thế nhưng không thể nào giữ được Đồ gia vĩnh viễn không ngã.

Chỉ là tổ tông Đồ thị gây thù hằn vô số, tới một đời Đồ Nguyên Tán và Đồ Nguyên Khánh, vô luận là ở trong triều đình hay là ở nhân gian, võ đạo Đồ thị đời thứ ba hiện tại không thể nào gánh vác được trách nhiệm tương lai, có rất nhiều thế lực đỏ mắt dòm ngó Đồ thị, một lòng muốn ăn tươi nuốt sống.

Bất quá hiện tại vẫn còn sợ hãi hai cây cột trụ lớn nhất của Đồ gia, hơn nữa Đồ Nguyên Khánh hôm nay được sự tín nhiệm coi trọng của hoàng đế, làm cho những thế lực đối địch này không dám vọng động, chỉ dám ngầm làm một vài động tác nho nhỏ, thế nhưng một khi hai cây cột trụ này ngã xuống, Đồ gia chắc chắn phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc.

Dư Châu Giang thị và Đồ thị có một đoạn oán cừu không thể nào giải được, ngược dòng trở lại đã là thời đại gia gia của Đồ Nguyên Tán rồi, khi đó Đại Đường Quốc còn bị vây trong thời đại chiến tranh liên miên, Giang gia khi đó và Đồ thị cộng đồng ngăn chặn địch nhân, hai nhà Giang Đồ bởi vì không cùng chính kiến, khiến cho một bộ phận Giang gia chết trận, sau đó được hoàng đế phong thưởng, Đồ gia được một hầu tước, mà Giang gia chỉ có một bá tước, từ đó tạo ra oán hận càng dần càng sâu giữa Giang gia và Đồ thị.

Mãi tới đời Đồ Nguyên Khánh, Đồ gia và Ngư gia Định Châu làm dám hỏi, càng cộng thêm hai nhà tại triều đình thế như nước với lửa, trên mặt võ đạo cũng tranh chấp không thôi, Giang gia vẫn muốn tìm cơ hội tại triều đình hạ thấp Đồ gia, tại võ đạo tiêu diệt một số thiên tài mới nhú của Đồ gia, vì vậy theo thời gian trôi đi, cừu hận càng lúc càng sâu.

– Nhị đệ, nếu như Giang gia thực sự muốn động thủ, vậy thì việc này còn cần tới ngươi lo nghĩ chu toàn, vì đám hài tử kia tranh thủ một đoạn thời gian, lần này Đồ thị thực sự cần phải mạnh mẽ chỉnh đốn một phen rồi!

Đồ Nguyên Tán nói.

Đồ Nguyên Khánh đáp lời:

– Đại ca, võ học do võ đường Đồ thị truyền lại, một bộ phận là sưu tập tạp học từ trong nhân gian, một bộ phận là bộ phận sơ của của Đồ Thị Võ Kinh, Đồ Thị Tinh Ý Quyền, còn một bộ phận khác là Ngư thị chia sẻ phần Ngư Thị Phu Thuật trong Ngư Huyền Vũ Thư cho chúng ta, kỳ thực đây đều là cơ sở của chúng ta, đệ tử võ đường học quá tạp, ngược lại khó đề cao, hầu hết đều chỉ dừng lại tại Võ Sư sơ cấp khó có thể tiến thêm!

– Mà trong Đồ Thị Võ Kinh ngoại trừ Bạo Cương Thiết Cốt Công, còn có Hàn Viêm Tạng Tức Công, yêu cầu vô cùng hà khắc, còn lại Khai Tủy Xạ Huyết Công, loại công pháp cao cấp này, chỉ có đệ tử Đồ thị dòng chính mới có thể tu luyện, chỉ cần là yêu cầu hạng nhất này đã làm cho vô số thiên tài võ học phải đứng ngoài cửa, theo suy nghĩ của đệ không bằng đưa Bạo Cương Thiết Cốt Công cho tất cả hài tử học tại võ đường, chọn người ưu tú truyền thụ cho Hàn Viêm Tạng Tức Công, như vậy mới có thể làm cho Đồ thị chúng ta huy hoàng!

Đồ Nguyên Tán nghe xong lời này cả kinh:

– Nhị đệ, làm như vậy chính là phá hủy quy củ tổ tông a!

– Thế nhưng đại ca, các hậu bối hiện giờ, từ đời thứ hai đã chẳng có thành tự võ đạo nổi bật nào, phần lớn đệ tử võ đường và bàng chi Đồ thị, còn có quan hệ thông gia với Ngư thị, lấy tình trạng dòng chính Đồ thị chúng ta, ngươi cho rằng tương lai có thể dựa vào đám hài tử không ra hồn đó sao, có thể đảm đương được trọng trách nặng nề đó?

Đồ Nguyên Tán than thở nói:

– Mà thôi, hay là trừ chi hệ của đệ và ta, nếu các chi hệ bàng chi khác của Đồ thị chúng ta có thể làm cho Đồ gia tiếp tục thịnh vượng sau này còn ta đồng ý, bất quá cần phải triệu tập đệ tử dòng tam bá phụ, còn có tứ bá phụ, triệu tập tất cả mở đại hội tông tộc một lần!

– Đại ca, tứ bá phụ hiện tại còn khỏe mạnh, nếu vậy đại hội tông tộc lần này mời lão nhân gia người cùng tới, tuy rằng mở ra Bạo Cương Thiết Cốt Công có lợi cho dòng họ phát triển, thế nhưng chuyện lớn như vậy, tốt nhất nên để cho lão nhân gia biết mới thỏa đáng!

– Tứ bá phụ đang ở tại tổ trạch Đồ thị Vĩnh Sơn Quận, để ta tự mình đi thỉnh người, ngày mai ta lập tức động thân về tổ trạch, đệ ở lại Lợi Châu một vài ngày, thuận tiện xử lý một chút chuyện trong gia tộc, sau khi đại hội tông tộc hoàn thành hãy trở lại kinh thành.



Vân Thiên Hà theo Nguyễn Ngọc Linh không tới Đông Viện lập tức, mà dưới yêu cầu của hắn tới phòng bếp trước.

Khi hai người tiến vào trong phòng bếp, chỉ thấy phòng bếp khói trắng lượn lờ, một vị nữ tử dung mạo thanh mỹ mặc thanh sam thêu hoa, tóc tai có chút mất trật tự, đang không ngừng ngồi xổm trước bếp lửa, thêm củi vào, dùng sức thổi khí, có thể là bó củi kia quá mức ẩm ướt, làm cho trong phòng bếp tràn đầy khói trắng, những người khác bị lan sang tới mức ho khan liên tục, bỏ chạy ra ngoài, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.

Quản sự phòng bếp là một vị vú già vừa đang không ngừng kho khan vừa mở miệng chửi mắng, ngôn ngữ vô cùng ác độc:

– Tiện tỳ ngươi, ngươi nghĩ mình là phu nhân trong phủ hay sao, lần trước chuyện phóng hỏa lão nương còn chưa tính toán với ngươi, hiện tại đốt lửa cũng xảy ra chuyện như thế này, lập tức cút ra ngoài lấy nước vào đây, ngày hôm nay không lấy đủ nước chất đầy ba thùng nước, xem ra trừng trị đồ đê tiện ngươi như…A…!

Không đợi bà vú già độc ác kia mắng xong, đột nhiên cảm giác được cái cổ của chính mình giống như bị một cái kìm thật lớn kẹp lấy, khiến thị muốn mắng cũng không ra lời, dùng sức duỗi chân lung tung, mắt thấy sẽ hít thở không thông mà chết.

– Thiên Hà, mau dừng tay!

Nguyễn Ngọc Linh cùng đi nhìn thấy Vân Thiên Hà sắp bóp chết vị quản sự vú gìa kia, vội vàng quát bảo ngưng lại.

Vân Thiên Hà nhìn vú già khi dễ vị mẫu thân đã được hắn tán thành trong lòng, xuất phát từ đồng tình, cũng là xuất phát từ phẫn nộ, bản thân muốn lập uy giết người, nghe được thanh âm của Nguyễn Ngọc Linh, lúc này mới buông vú già ra, thế nhưng không đợi cho vú già kịp thở dốc lấy hơi, Vân Thiên Hà nhanh chóng nắm lấy một ngón tay, dùng sức bẻ mạnh.

Rắc…

Chỉ nghe thấy tiếng xương ngón tay vỡ nát vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết giống như lợn bị giết mổ, lúc này Vân Thiên Hà mới buông ra, dùng ánh mắt băng lãnh nhìn những người hầu nha hoàn và vú già xung quanh đang câm như hến, lạnh lùng nói:

– Từ hôm nay trở đi, ai dám khi dễ nàng, sẽ không đơn giản chỉ là ngón tay như vậy đâu, nếu như còn có lần sau, ta sẽ lấy mạng người đó, nghe rõ ràng hay chưa?

Đám hạ nhân này thường ngày khi dễ mẫu tử bọn họ thành thói quen rồi, hôm nay nhìn thấy Vân Thiên Hà giống như biến thành người khác, nhất là ánh mắt băng lãnh kia, làm cho thân thể của bọn họ không tự chủ được run bắn lên, nghe được lời cuối cùng lập tức gật đầu mạnh mẽ.

– A, Hà nhi…

Chuyện bên ngoài phòng bếp, khiến cho nữ tử nhóm lửa trong phòng bếp chú ý, khi nàng chuẩn bị đi lấy nước mang lên nấu, đảo mắt nhìn thấy Vân Thiên Hà đang đứng cạnh cửa, trên mặt mang theo vẻ kinh hỉ, lập tức nhảy tới, đưa hai cánh tay mềm yếu ôm hắn vào lồng ngực, khóc rống lên, hình như muốn trút hết nửa năm tưởng niệm vừa qua, còn có toàn bộ khuất nhục, toàn bộ hóa thành nước mắt chảy ra ngoài.

Thấy Vân Thiên Hà chấn nhiếp toàn bộ đám hạ nhân trong phong bếp, Nguyễn Ngọc Linh có chút kỳ quái quan sát hắn nửa ngày, thầm nghĩ cấm đoán hắn nửa năm, thế nào lại như biến thành người khác vậy?

Lúc này, Dương quản gia chạy tới phòng bếp, thấy bà vú già té ngã trên mặt đất ôm bàn tay khóc lóc thảm thiết, lại liếc mắt nhìn hai mẫu tử Vân Thiên Hàm, coi như tuyên bố mọi chuyện trong phủ đều do Linh phu nhân chưởng quản.

Nguyễn Ngọc Linh cũng vừa muốn lợi dụng cơ hội này để lập uy, ra lệnh triệu tập toàn bộ quản sự và người hầu nha hoàn trong phủ, trước tiên trước mặt mọi người đánh bà vú già kia hai mươi gậy, an bài thân tín của chính mình thay thế làm quản sự phòng bếp, sau đó chọn lấy mấy người nha hoàn nghe lời nhu thuận, muốn cho bọn họ sau này tới Đông Viện hầu hạ mẫu tử Vân Thiên Hà, mọi chuyện đều nghe sai bảo.

Khi nghe được những lời này, tất cả nha hoàn, người hầu đều ồ lên kinh ngạc, khiếp sợ không ngớt, nguyên lai mẫu tử Vân Nương thường ngày bị khi dễ thậm tệ này quả thực đúng là phu nhân và thiếu gia quý phủ!

Vân Nương nghe được an bài do Nguyễn Ngọc Linh tuyên bố, có chút không dám tin tưởng, nàng đã làm hạ nhân trong phủ tám năm, nàng cũng không tin lão gia Đồ gia đột nhiên nảy sinh thiện tâm, đối tốt với mẫu tử của bọn họ như vậy.

Mãi đến khi Vân Nương và Vân Thiên Hà được Nguyễn Ngọc Linh dẫn tới một tòa nhà rộng lớn tại Đông Viện ở lại, nhìn mấy nha hoàn người hầu tới giúp bọn họ tắm rửa, giúp bọn họ thay đổi y phục sa hoa quý giá, Vân Nương phảng phất giống như còn đang trong mộng chưa tỉnh lại.

Ngay đêm đó, Vân Thiên Hà cũng nhận được thông báo của Đồ Chính Minh, bảo hắn sáng sớm hôm sau phải đi võ đường Đồ gia chính thức gia nhập, đây là mùa xuân hay mùa đông của Vân Thiên Hà?