Rời khỏi ngọn đồi, An và Quân đến một nghĩa trang. Mặt đất nghĩa trang bằng phẳng, những ngôi mộ đều tăm tắp. Họ dừng chân trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là hình ảnh một bé trai với gương mặt còn non nớt cùng tinh nghịch. Cậu nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. An nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống rồi nở nụ cười u buồn:
– Bây giờ không phải mùa hè nên không đem hoa phượng đến thăm cậu được. Khi hè sang, tớ sẽ đem luôn cả ve đến thăm cậu, nhé?
Đáp lại An chỉ là nụ cười hồn nhiên trên bia mộ. Tim An thắt chặt lại. Quân nhìn An bằng ánh mắt phức tạp, cậu đặt tay lên vai An, kéo cô sát vào mình như để truyền thêm sức mạnh.
An nhìn Quân lại nở nụ cười:
– Quên không giới thiệu, Quân bạn trai tớ. Yên tâm nhé! Anh ấy sẽ chăm sóc tớ thật tốt, còn tốt hơn cậu nữa kìa. – An ngừng một chút – Ba năm ở nước ngoài tớ thật sự rất nhớ cậu. Nhớ đến mức ngày nào cũng lôi ảnh của mẹ và cậu ra xem. Bên đấy chắc thoải mái lắm nhỉ?! Không phải vật lộn với cuộc sống như ở đây. Có lẽ không gặp tớ, cậu đã là một thang niên ưu tú rồi.
An cười nhưng nụ cười u buồn ảm đạm đến đau lòng:
– Cậu và mẹ cũng thật quá đáng. Mẹ muốn tớ mạnh mẽ, cậu muốn tớ không khóc. Chẳng lẽ tớ phải đánh người để giải tỏa à?
Một không khí im lặng bao trùm. Lúc sau, An thở hắt ra, nhẹ giọng nói:
– Tớ nghĩ khi gặp cậu có nhiều điều để nói lắm nhưng không như tớ nghĩ nhỉ? – An bỗng thấy có cảm giác đau đớn, cô nói lớn – Chết tiệt! Sao cậu không nói gì thế?? Chỉ biết cười thôi à? Không mỏi mồm? Rốt cục sẽ ra sao nếu cậu không gặp phải tớ? Hả?
Quân nhìn An, tim đau như bị mũi tên đâm vào. Cậu ôm An thật thật chặt. Khi An bĩnh tĩnh trở lại, cô nhẹ giọng nói:
– Tớ đi đây!
Khi An và Quân vừa xoay người toan bước thì thu vào mắt An là một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên. Nhìn qua cũng biết được là gia đình trung lưu. Gương mặt hai người hiền hậu có nét khắc khổ và dấu vết của thời gian. Khi họ nhìn thấy An, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Sau đó người phụ nữ nở nụ cười giễu cợt:
– Mày còn mặt mũi đến đây?
Người chồng nhìn An vẻ khó chịu nhưng không nói gì. Đây là hai người An cảm thấy có lỗi nhiều nhất. Vì cô mà họ rơi vào cảnh “người đầu bạc tiễn người tóc xanh”.
An khẽ căn môi, đáp:
– Con chào hai bác.
Quân nhìn dò xét hai người phía trước, hơi ngạc nhiên khi An lễ phép như thế. Người phụ nữ lại nở nụ cười nhạt:
– Tao không mong nghe câu đó chút nào! Dũng vừa mất mày liền biệt tăm 3 năm. Đồ vong ơn phụ nghĩa.
An không nói. Chưa bao giờ Quân thấy An nhu nhược đến vậy, cậu phản bác:
– Thưa bác, cháu nghĩ bác là mẹ của Dũng. Một người mẹ như bác tại sao lại không hiểu con mình như vậy chứ?
An lạnh giọng:
– Quân, anh đang nói linh tinh gì thế?
Người phụ nữ giận dữ nói:
– Cậu là ai? Nói thế là ý gì?
– Những gì người ta trân trọng thì nhất định sẽ bảo vệ nó. Dũng cũng thế! Nếu không phải vì trân trọng An, cậu ấy sẽ không hy sinh cả bản thân mình như thế. Vậy mà bác đối xử với An như kẻ thù vậy. Dũng mà biết chắc chắn sẽ giận bác.
Cả 3 con người đều tròn mắt nhìn Quân. An thở dài, họ đâu biết rằng 3 năm qua, mỗi lần đến ngày sinh nhật, cô đều trốn trong bóng tối của căn phòng lạnh lẽo. Mỗi lần đến ngày sinh nhật tim cô quặn thắt ghê gớm. Mỗi lần đến ngày sinh nhật cô đều phải vào viện truyền nước vì bị áp lực tinh thần. 3 năm qua, ngày nào An cũng dùng đến thuốc ngủ liều cao nên bây giờ đã nhuyễn thuốc. Họ đâu biết được 3 năm qua An đau khổ thế nào, sống trong dày vò ra sao. Vừa rồi còn nói những lời làm An chỉ muốn nở nụ cười tự giễu.
Mẹ Dũng bỗng ngồi thụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi trên nền đất. Bố Dũng đau khổ nhìn vợ mình, nhìn sang An, đau lòng nói:
– Cháu đi đi. Ta rất không muốn gặp cháu.
Quân ôm An bước đi. Lòng An nặng trĩu như sắp rơi ra, sắc mặt nhợt nhạt hơn người ung thư. Quân đau lòng thì thầm vào tai An:
– Đừng lo, anh vẫn ở đây mà!
Câu nói đơn giản nhưng đã lấy được sự tin tưởng cùng an tâm hiếm hoi nơi An.
– Bây giờ không phải mùa hè nên không đem hoa phượng đến thăm cậu được. Khi hè sang, tớ sẽ đem luôn cả ve đến thăm cậu, nhé?
Đáp lại An chỉ là nụ cười hồn nhiên trên bia mộ. Tim An thắt chặt lại. Quân nhìn An bằng ánh mắt phức tạp, cậu đặt tay lên vai An, kéo cô sát vào mình như để truyền thêm sức mạnh.
An nhìn Quân lại nở nụ cười:
– Quên không giới thiệu, Quân bạn trai tớ. Yên tâm nhé! Anh ấy sẽ chăm sóc tớ thật tốt, còn tốt hơn cậu nữa kìa. – An ngừng một chút – Ba năm ở nước ngoài tớ thật sự rất nhớ cậu. Nhớ đến mức ngày nào cũng lôi ảnh của mẹ và cậu ra xem. Bên đấy chắc thoải mái lắm nhỉ?! Không phải vật lộn với cuộc sống như ở đây. Có lẽ không gặp tớ, cậu đã là một thang niên ưu tú rồi.
An cười nhưng nụ cười u buồn ảm đạm đến đau lòng:
– Cậu và mẹ cũng thật quá đáng. Mẹ muốn tớ mạnh mẽ, cậu muốn tớ không khóc. Chẳng lẽ tớ phải đánh người để giải tỏa à?
Một không khí im lặng bao trùm. Lúc sau, An thở hắt ra, nhẹ giọng nói:
– Tớ nghĩ khi gặp cậu có nhiều điều để nói lắm nhưng không như tớ nghĩ nhỉ? – An bỗng thấy có cảm giác đau đớn, cô nói lớn – Chết tiệt! Sao cậu không nói gì thế?? Chỉ biết cười thôi à? Không mỏi mồm? Rốt cục sẽ ra sao nếu cậu không gặp phải tớ? Hả?
Quân nhìn An, tim đau như bị mũi tên đâm vào. Cậu ôm An thật thật chặt. Khi An bĩnh tĩnh trở lại, cô nhẹ giọng nói:
– Tớ đi đây!
Khi An và Quân vừa xoay người toan bước thì thu vào mắt An là một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên. Nhìn qua cũng biết được là gia đình trung lưu. Gương mặt hai người hiền hậu có nét khắc khổ và dấu vết của thời gian. Khi họ nhìn thấy An, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Sau đó người phụ nữ nở nụ cười giễu cợt:
– Mày còn mặt mũi đến đây?
Người chồng nhìn An vẻ khó chịu nhưng không nói gì. Đây là hai người An cảm thấy có lỗi nhiều nhất. Vì cô mà họ rơi vào cảnh “người đầu bạc tiễn người tóc xanh”.
An khẽ căn môi, đáp:
– Con chào hai bác.
Quân nhìn dò xét hai người phía trước, hơi ngạc nhiên khi An lễ phép như thế. Người phụ nữ lại nở nụ cười nhạt:
– Tao không mong nghe câu đó chút nào! Dũng vừa mất mày liền biệt tăm 3 năm. Đồ vong ơn phụ nghĩa.
An không nói. Chưa bao giờ Quân thấy An nhu nhược đến vậy, cậu phản bác:
– Thưa bác, cháu nghĩ bác là mẹ của Dũng. Một người mẹ như bác tại sao lại không hiểu con mình như vậy chứ?
An lạnh giọng:
– Quân, anh đang nói linh tinh gì thế?
Người phụ nữ giận dữ nói:
– Cậu là ai? Nói thế là ý gì?
– Những gì người ta trân trọng thì nhất định sẽ bảo vệ nó. Dũng cũng thế! Nếu không phải vì trân trọng An, cậu ấy sẽ không hy sinh cả bản thân mình như thế. Vậy mà bác đối xử với An như kẻ thù vậy. Dũng mà biết chắc chắn sẽ giận bác.
Cả 3 con người đều tròn mắt nhìn Quân. An thở dài, họ đâu biết rằng 3 năm qua, mỗi lần đến ngày sinh nhật, cô đều trốn trong bóng tối của căn phòng lạnh lẽo. Mỗi lần đến ngày sinh nhật tim cô quặn thắt ghê gớm. Mỗi lần đến ngày sinh nhật cô đều phải vào viện truyền nước vì bị áp lực tinh thần. 3 năm qua, ngày nào An cũng dùng đến thuốc ngủ liều cao nên bây giờ đã nhuyễn thuốc. Họ đâu biết được 3 năm qua An đau khổ thế nào, sống trong dày vò ra sao. Vừa rồi còn nói những lời làm An chỉ muốn nở nụ cười tự giễu.
Mẹ Dũng bỗng ngồi thụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi trên nền đất. Bố Dũng đau khổ nhìn vợ mình, nhìn sang An, đau lòng nói:
– Cháu đi đi. Ta rất không muốn gặp cháu.
Quân ôm An bước đi. Lòng An nặng trĩu như sắp rơi ra, sắc mặt nhợt nhạt hơn người ung thư. Quân đau lòng thì thầm vào tai An:
– Đừng lo, anh vẫn ở đây mà!
Câu nói đơn giản nhưng đã lấy được sự tin tưởng cùng an tâm hiếm hoi nơi An.