An vẫn như mọi ngày, xuống canteen nhâm nhi cốc capuchino, nổi hứng đọc cuốn sách về kinh tế mà trong tương lại không xa cô sẽ phải đọc. Bên tai vẫn là chiếc headphone trắng. Ánh nắng mùa đông không hề mang hơi ấm xuyên qua ô cửa kính vuốt ve bàn tay trắng ngà của An. Có nhiều người hỏi An làm thế nào mà giữ được làn da đó trong khi sống dưới cái nắng của bang California. Họ đâu hề biết rằng cô không hề giao du với bên ngoài trừ những lúc luyện võ. Thời gian của cô với bốn bức tường chiếm hầu như toàn bộ 3 năm.
Bỗng An dừng lại, tập trung toàn bộ tế bào và dây thần kinh để cảm nhận sự ấm áp nơi ánh nắng kia. Nhưng rốt cục vẫn là sự lạnh lẽo nơi bàn tay. An thích mùa đông, rất thích nhưng không có nghĩa là cô không thích nắng. Trước kia, cô tìm thấy nắng, một tia nắng ấm áp và ngọt ngào như cốc capuchino ngày đông. Nhưng tia nắng đó vụt đi rất nhanh, nhanh như một ngôi sao băng mang đến cho người ta hy vọng nhưng nó còn có tên gọi khác là sao chổi. Nó vụt nhanh đến mức khiến cô hoang mang vì không thể nắm bắt.
An cứ ngẩn ngơ nhìn màu vàng nhàn nhạt của nắng trên tay mình mà không để ý rằng Quân ngồi cạnh từ bao giờ:
– Em có thể kể cho tôi nghe chứ?
Lúc này, An mới giật mình nhìn Quân:
– Kể gì?
– Chẳng phải em có tâm sự sao?
– Không có gì! Anh không cần bận tâm đâu.
Quân nở nụ cười. Cậu thấy cô nàng này thật giống cậu quá đi mất:
– Giờ em có thể kể cho tôi ai bắt cóc em được chứ?
– Chỉ là một trong số chúng thôi.
– Cũng được. Tôi có thể giúp em tìm tên chủ mưu.
An gật đầu:
– Anh biết Hà Mai Linh chứ?
Quân gật đầu, An tiếp tục:
– Cô ta đã thừa nhận rồi. Nhưng còn có người đằng sau cô ta.
– Sao em biết?
– Trong lúc bị nhốt, dù tôi nhìn không rõ nhưng nhìn được mờ mờ. Tôi thấy một người đàn ông đứng cạnh cô ta nhưng khong hề nói gì.
– Nhỡ đó là thuộc hạ của cô ta.
An lắc đầu:
– Không, vì cô ta gọi hắn là thiếu gia đồng thời còn rất thân mật nữa.
– Đại gia bao dưỡng??
– Không, cô ta là con gái chủ tịch tập đoàn Mine nên không có lý do gì phải tìm người bao dưỡng. Nên họ là người yêu.
– Con gái tập đoàn Mine??
– Anh không biết sao?
– À ừ! – Sắc mặt của Quân có sự biến đổi nhỏ nhưng An lại không hề nhận ra.
– Anh có xem bản tin sáng nay không?
– Xem rồi. Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào cô ta sẽ biết em là ai sao?
An nhún vai:
– Vấn đề này không thể thay đổi quyết định của bố tôi được.
– Tôi sẽ giúp em vụ này.
An gật đầu.
Ở chiếc bàn gần đó nhất, một cô gái đang nói vào trong điện thoại:
– Tiểu thư, Anh Quân sẽ nhúm tay vào vụ này, rất có thể anh ấy đã biết đó là cô. Còn nữa, họ có nói gì đó liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Linh An. Em thấy có gì đó sâu xa hơn cơ.
– Hãy tiếp tục nghe cuộc nói chuyện của cô ta với nhưng người khác nữa. – Một giọng nói dịu dàng nhưng lại mang vẻ gì đó rất kiên quyết và đầy mưu mô.
– Vâng, em biết!
Sau đó cô gái liếc nhìn An gần đó rồi ánh mắt rơi xuống gầm bàn, nơi có máy nghe trộm giấu rất kín đáo.