-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Chương 50: Chương 48.2

Chương 50: Chương 48.2

Editor: Diệp Thanh Trúc.
Đả tự:
Mặc dù không biết tại sao bảng thực tập của Thẩm Thấm lại ở trong tay ông chủ mình, nhưng thư kí Tôn tự nhận quá trình làm việc của mình là không sai, vốn thực tập sinh điền vào bảng này là để giao cho bộ phận nhân sự, dễ dàng làm tài liệu. Sau thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức là có thể được phân đến các phòng làm việc khác nhau.
Nhưng thư kí Tôn vừa dứt lời đã thấy Thời Chung hơi nhíu mày. Khi nhân viên làm sai chuyện, Thời Chung sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thư kí Tôn suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được mình đã làm sai chuyện gì. Thời Chung cũng không giải thích, nói thẳng: "Cậu đến phòng nhân sự cầm tư liệu của Thẩm Thấm về, đưa đến chỗ Trình tổng, tôi đã nói với Trình tổng rồi, cậu cứ đưa thẳng qua là được."
"Ngài muốn. . . . . . Điều Thẩm Thấm đến chỗ Trình tổng sao?"
Thời Chung nhướn mày: "Hỏi nhiều vậy làm gì? Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi."
Thư kí Tôn lần này bị làm khó, cậu biết ông chủ không có ý với Thẩm Thấm nhưng không chịu được việc Tần lão gia một lòng muốn Thẩm Thấm làm con dâu, thậm chí khi cô ta vừa vào Trung Hâm thực tập, Tần lão gia còn gọi cho cậu, vòng vo hỏi: Thời Chung ở công ty có chăm sóc Thẩm Thấm không? Có ăn cơm cùng Thẩm Thấm không? Thẩm Thấm làm thêm giờ, Thời Chung có đưa cô ta về không?
Đáp án đương nhiên là không, tất cả đều không. . . . . . Thẩm Thấm làm thêm giờ, ông chủ đều phái cậu mời Thẩm Thấm ăn cơm giá rẻ, rồi đưa cô ta về nhà.
Ông chủ làm như vậy, mục đích rõ rành rành: không phải là anh không quan tâm đến Thẩm Thấm, nhưng sự quan tâm này tuyệt đối không thể vượt qua khoảng cách.
Thư kí Tôn nghĩ đến thời điểm khi cậu dùng xe của ông chủ chờ dưới cao ốc, Thẩm Thấm thấy xe đang đợi mình thì rất vui mừng, nhưng sau khi cậu hạ cửa sổ xe xuống, Thẩm Thấm thấy người ngồi trong xe không phải là Thời Chung liền ảm đạm . . . . . Nhìn lại thái độ lạnh lùng lúc này của Thời Chung, nhịn không được bất bình thay cô ta: "Thời tổng, Thẩm Thấm tới công ty chúng ta thực tập không phải là vì muốn nhìn anh lâu một chút sao? Cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, anh không đợi sự đồng ý của cô ấy đã đưa cô ấy tới đó, không khỏi quá tàn. . . . . ."
Thư kí Tôn nói đến cuối cùng thì hơi lúng túng, cuối cùng vẫn không dám phê bình ông chủ mình quá tàn nhẫn.
Thời Chung bất đắc dĩ liếc cậu ta một cái —— đoán được cậu ta muốn nói gì: "Cánh cứng cáp rồi đúng không? Dám mắng ông chủ tàn nhẫn?"
Thư kí Tôn cúi đầu: "Không dám. . . . . ."
Cúi đầu xuống, dòng thời không nhịn được sờ ví tiền của mình —— làm thư kí riêng của ông chủ chính là như vậy, luôn phải lo lắng xem lúc nào thì ông chủ của mình sẽ tức giận, khấu trừ tiền lương vừa được tăng của cậu ta.
Nhưng hình như Thời Chung cũng không thật sự tức giận, nếu không cũng sẽ không giải thích với cậu ta ——
"Đã đoán được mục đích cô ta vào Trung Hâm, nếu tôi không thành toàn cho cô ta mới là tàn nhẫn."
Nhưng Thời Chung cũng chỉ giải thích một câu như vậy, chờ đến khi thư kí Tôn lĩnh ngộ được những lời này bao hàm tình yêu triết học, phóng tầm mắt nhìn qua thì đã không thấy bóng dáng ông chủ đâu nữa.
***
Nhưng người vô tình vô nghĩa ở trong mắt thư kí Tôn này lại tình nguyện chạy đến nhà bạn gái nấu cơm, phá huỷ hình tượng lạnh lùng của ông chủ, trên thực tế không chỉ nấu cơm mà còn ôm con nít cùng xem phim hoạt hình, làm người xách đồ khi đi siêu thị, còn không chút khí tiết trở thành một người làm ấm giường tiềm năng. . . . . .
Chỉ là hơn nửa đêm, khi người được sưởi ấm bị Thời Chung ép đến kêu chói tai, anh liền bị đẩy ra.
Có thể đẩy anh ra chỉ có Nhậm Tư Đồ thôi.
Thời Chung cúi đầu nhìn dưới bụng mình —— tên đã lên dây, liền ôm cô gái vừa đẩy anh ra vào ngực. Nhậm Tư Đồ chống đỡ anh, vội vàng chỉ vào vách tường đầu giường: "Sẽ bị nghe thấy. . . . . ."
Hiệu quả cách âm đáng chết. . . . . .
Thời Chung bất đắc dĩ nâng trán.
Không có âm thanh trợ hứng, thế nào cũng hỏng bét —— huống chi anh đã trải nghiệm qua cảm giác này rồi." Kịch câm" rất nhàm chán. Thời Chung suy nghĩ ba giây, cắn răng một cái rồi nhặt quần áo trên sàn lên đưa cho cô, bản thân cũng mau chóng mặc vào.
Nhậm Tư Đồ không biết phải làm sao: "Làm gì thế?"
"Đến chỗ của anh."
". . . . . ."
"Đến chỗ anh em có thể yên tâm kêu, kêu đến rách họng cũng không ai nghe."