-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.2 - Chương 58: Đêm Cũng Có Thể Khiến Con Người Ta Khoan Khoái

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.2 - Chương 58: Đêm Cũng Có Thể Khiến Con Người Ta Khoan Khoái

Là Niên Bách Ngạn.
Có lẽ vừa mới kết thúc một bữa tiệc, sau khi cùng mấy người từ trong khách sạn đi ra anh lần lượt bắt tay tạm biệt mọi người. Nụ cười của anh trước nay vẫn luôn rất nhạt nhòa, khẽ khàng tới mức tưởng như không cười. Nhưng từ góc độ của Tố Diệp nhìn sang, vừa hay thấy được bờ môi anh khẽ cong lên. Anh kiềm chế độ cong vừa đủ, lịch sự mà xa lạ. Hôm nay anh ăn vận đơn giản mà lại không đơn giản. Chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ, cà vạt được thắt cẩn thận, cùng với chiếc quần dài màu xám tro, dưới ánh đèn nhạt nhòa của thành phố mới lên đèn, trông anh càng tao nhã, nhẹ nhàng.
Tố Diệp chưa nhìn thấy anh mặc màu nhạt, nhưng dù chỉ đứng ngắm từ xa, cũng không khó để tưởng tượng cảm giác dễ chịu khi diện những bộ quần áo ấy lên người, cho dù tiết trời tối nay đã bắt đầu nóng nực. Cô từng đắp áo khoác của anh, xúc cảm êm dịu và ấm áp ấy cô khó mà quên được. Là chất liệu Scabal, một loại vải được mệnh danh là luôn tạo ra được những sản phẩm xa xỉ nhất dành cho nam giới, bất luận là áo len hay áo lông, tơ tằm hay vải nỉ cũng đều toát lên dáng vẻ cao ngạo không gì sánh kịp. Còn với Niên Bách Ngạn, một người đàn ông luôn cầu toàn trong công việc như vậy, đương nhiên trong sinh hoạt cũng sẽ theo đuổi chất lượng. Loại người này, tuyệt đối sẽ không cho phép phong cách khiến mình thiệt thòi.
Thời gian chào hỏi của mấy người đó rất ngắn, vì xe của Niên Bách Ngạn đã đỗ trước cửa rồi. Hình như anh đã uống say, đôi mắt vẫn tinh anh và sâu xa như thế. Anh bắt tay mọi người lần cuối rồi bước lên xe.
Tố Diệp ngồi trên chiếc xe Jeep của mình, đưa mắt nhìn chiếc xe của Niên Bách Ngạn xa dần. Trong cảnh đêm thế này, cô vô thức nhìn anh mãi. Còn anh, có lẽ vốn chưa từng trông sang bên này.
Đưa tay lên ra sức xoa mặt, cô mới phát hiện cả gương mặt mình có chút tê dại, rồi lại ngước mắt theo bóng chiếc xe đã mất dạng từ lâu. Tố Diệp gác cánh tay lên vô-lăng, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn quên thu lại. Có lẽ vì cảnh đêm quá mông lung, hoặc có thể có thể gặp được người quen ở một thành phố rộng lớn như vậy khiến sóng lòng trong cô bỗng cuộn trào, cô đã quên mất chỉ còn hai phút nữa là hết thời gian quy định.
Khi chiếc xe Bentley vẫn hăng say chiến đấu cả đoạn đường lướt qua cô như cơn gió rít, cô mới bừng tỉnh, nhìn giờ cảm thấy không ổn. Cô đang định khởi động xe thì phát hiện nó đã quét một đường hoàn mỹ, liền sau đó, chiếc mui trần sang trọng đến lóa mắt này đột ngột dừng lại cách đó không xa, chắn hoàn toàn hướng đi của cô.
Trong xe, Kỷ Đông Nham nở một nụ cười xấu xa, cả người uể oải dựa lên cửa xe, thò tay ra cánh cửa thủy tinh phía sau xe, vẫy vẫy về phía cô: “Bé yêu! Tục ngữ nói rất hay, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ thắng. Bị em chèn ép cả đoạn đường rồi, em nói xem anh có được coi là tập kích bất ngờ không?”
Tố Diệp giơ tay liếc nhìn đồng hồ, thò đầu ra ngoài cửa xe: “Còn phút rưỡi nữa.”
“Vậy thì sao?” Nét mặt Kỷ Đông Nham đầy tình ý: “Em sắp sống với anh cả đời rồi, có thêm phút rưỡi này cũng chẳng nhiều mà không có nó cũng chẳng ít.”
“Tránh ra!” Cô chống đầu, ngữ điệu không cao không thấp, không nhanh không chậm.
“Anh không tệ đến nỗi khiến em cảm thấy theo anh sẽ bị thiệt thòi chứ? Hay em định để cả hai tận diệt mới thôi?” Nụ cười của Kỷ Đông Nham vẫn xấu xa như thế.
“Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra!”
“Em theo anh đi.”
Lần này Tố Diệp không muốn nhiều lời với anh ta nữa. Cô chui vào, khởi động xe. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một âm thanh điên loạn, giống hệt như tâm trạng của cô bây giờ. Cô híp mắt, nhấn mạnh chân ga, chiếc Jeep đỏ như một con ngựa hoang đứt dây, phi như bay về phía chiếc Bentley rực rỡ đó.
Kỷ Đông Nham hoảng hốt, nhưng cơ thể đã khởi động cơ chế tự bảo vệ mình. Anh ta tức tốc khởi động xe, phóng nhanh chiếc xe sang lề đường. Chỉ một giây sau, chiếc xe của Tố Diệp lướt nhanh qua chỗ anh ta vừa chiếm giữ, sợ rằng anh ta chỉ chậm một giây thôi thì cả hai chiếc xe sẽ tan tành.
Chỉ còn nghe trong làn gió tiếng cô ung dung đáp lại: “Thua thì chấp nhận đi! Muốn theo đuổi tôi? Luyện gan của anh to lên một chút đi.”
Từ xa, chiếc Jeep sáng rực như một đốm lửa, dù lẫn vào dòng xe vẫn nhận ra dễ dàng. Cánh tay phụ nữ thò ra ngoài cửa xe, một ngón tay cái chỉ thẳng lên rồi xoay ngược lại rất nhanh.
Kỷ Đông Nham nhìn rất rõ hành động đắc thắng này, dở khóc dở cười: “Đúng là điên!”