-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

VƯƠNG BÀI HÃN PHI, MANH PHU DƯỠNG THÀNH Chương 30: Có Gì Không Dám

VƯƠNG BÀI HÃN PHI, MANH PHU DƯỠNG THÀNH
Chương 30: Có Gì Không Dám

Trưởng Tôn Vinh Cực rời đi không được bao lâu, Xuân Nương vội vã chạy vào, thấy Thủy Lung liền hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thủy Lung bình tĩnh loé mắt nhìn qua nàng một cái.
Xuân Nương vỗ nhẹ bộ ngực của chính mình: “Làm ta sợ muốn chết, ta quên dặn người ở dưới bếp không bỏ thuốc vào thức ăn.”
Thủy Lung nói: “Đặc biệt mới càng làm cho người ta hoài nghi, huống chi một chút thuốc kia…” Nàng đang định nói một chút thuốc đó đối với nàng cùng Trưởng Tôn Vinh Cực mà nói, cũng không có tác dụng gì nhiều. Nhưng nhớ tới cảnh Trưởng Tôn Vinh Cực động tình, lời nói này liền trở thành không có giá trị.
Xuân Nương nhìn vẻ mặt muốn nói lại ngưng của nàng, liền nghĩ đến đã xảy ra chuyện, cũng không có lo lắng hỏi. Dù sao lát nữa đi tìm Ngọc Lan với Hồng Tước hỏi, đương nhiên sẽ biết được sự thật thôi. Lúc này, đối với Thủy Lung hỏi: “Ngươi cảm thấy Võ vương là người như thế nào?”
Thủy Lung không cần suy nghĩ nói: “Tạm được.”
Xuân Nương nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của nàng liền bắt đầu nóng nảy.
Thủy Lung cười khẽ, xoay người rời đi.
Xuân Nương khẽ gọi: “Sắc trời đã tối, làm sao không nghỉ lại ở nơi này.”
Thủy Lung nói: “Mộc Tuyết ở trong viện của ta.”
Xuân Nương kinh ngạc, sau đó cười duyên nói: “Bạch đại tiểu thư đi thong thả.”
Thì ra, Thủy Lung đối xử rất tốt với Mộc Tuyết, hôm nay lại càng cẩn thận chăm sóc.
Thủy Lung trở về đại tướng quân phủ khi đó cũng đã là canh ba, vệ binh của tướng quân phủ đối với tình huống này cũng đã nhìn quen, cung kính hành lễ nghênh đón nàng vào cửa.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Thủy Lung theo thói quen dậy sớm, rửa mặt súc miệng, sau đó liền tập các bài tập thể dục ở thời hiện đại. Cả người đổ mồ hôi, cầm lấy khăn do Mộc Tuyết đưa chà lau mồ hôi, nâng lên mí mắt nhìn quản gia Bách Tường đang từ xa đi tới.
Bách Tường cũng thấy Thủy Lung ăn mặc phong phanh đứng trong viện luyện võ.
Trong mắt hắn nhìn thấy, một nữ tử có thân hình cao gầy, mỏng manh. Quần áo luyện võ đem cơ thể của nàng bao bọc. Nàng đứng thẳng nhưng không cứng nhắc, giống như thanh tùng ngọc trúc, bởi vì bị người che khuất nên không nhìn rõ mặt nàng, lại mơ hồ thấy được sự tao nhã vô song va đập vào nội tâm mềm mỏng của người khác.
Bách Tường ở trong lòng tán thưởng, phần khí phách tao nhã càng ngày càng xuất chúng này, tương lai không biết làm cho bao nhiêu nam nữ phải bái phục. Cũng không biết đại tiểu thư đã bị chuyện gì đả kích, mà từ một kẻ tàn bạo, ngang ngược bị mọi người xa lánh trở thành người trầm ổn. Giống như một viên ngọc xinh đẹp, quý giá được bao phủ bởi một lớp đá, sau khi được mài giũa mới lộ ra ánh sáng rực rỡ của mình ở trước mắt mọi người.
“Đại tiểu thư.” Bách Tường cung kính nói: “Lão gia ời người ra đại sảnh, có người trong cung đến.”
Người trong cung đến?
Thủy Lung không do dự gật đầu: “Chờ ta vào trong rửa mặt chải đầu rồi đi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, lau sạch mồ hôi trên người. Nàng thay một bộ váy đỏ, ngồi trước bàn trang điểm. Mộc Tuyết đứng ở phía sau chải tóc cho nàng, mỗi một động tác đều mềm mại không dứt: “Lung tỷ tỷ, tóc của tỷ thật đẹp.”
Thủy Lung nói: “Tùy ý cột lên là được.”
Mộc Tuyết kiên trì không muốn, dáng vẻ bướng bỉnh này ngay cả Thủy Lung cũng chào thua.
“Khi còn bé, lúc muội mới gặp Lung tỷ tỷ, muội đều sợ ngây người, muội còn cho rằng bản thân gặp được tiên nữ trong truyền thuyết.” Mộc Tuyết vì Thủy Lung chải tóc, nhìn khuôn mặt trong gương của nàng nói: “Nhưng sư phụ lại càng muốn cho tỷ uống thuốc.”
“Hử?” Thủy Lung bất ngờ, nàng đối với đoạn trí nhớ đó không có một chút ấn tượng.
Ngay từ đầu nàng nghĩ, bộ dạng bây giờ cũng chính là bộ mặt thật của mình.
“Nhưng sư phụ làm việc luôn có lí do của người, làm như vậy cũng là vì tốt cho Lung tỷ tỷ.” Mộc Tuyết đem tóc của Thủy Lung bới thành Tinh Trí phát tấn, dùng lụa hồng buộc cố định, chợt thấy Thủy Lung nhợt nhạt hí mắt, khóe mắt biểu lộ phong tình, trong chớp mắt làm tê dại, đốt cháy tâm trí của người ta.
Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn Thủy Lung ở trong gương, bỗng nhiên mừng rõ nói: “Lung tỷ tỷ, màu da thịt trên mặt của tỷ hình như đang phai dần, cũng trở nên xinh đẹp một chút!”
“Có sao?” Thủy Lung không chút phát hiện.
“Có!” Mộc Tuyết nghiêm túc nói. Bộ dạng vui vẻ giống như người thay đổi trở nên xinh đẹp là chính mình, nói với Thủy Lung: “Nếu sư phụ không cho Lung tỷ tỷ tiếp tục uống thuốc nữa, không bao lâu sau Lung tỷ tỷ sẽ khôi phục lại dung mạo trước đây.”
Mộc Tuyết nhớ lại dáng vẻ Thủy Lung đứng trong rừng cây ngô đồng. Một cô gái mặc quần áo màu đỏ, tóc tai bù xù, dung mạo tinh xảo tuyệt luân, giữa trán điểm một cái chu sa [1], tuyệt diễm hơn cả so với lá cây ngô đồng [2] rơi đầy đất. Thần sắc lãnh đạm, ngạo nghễ giống như ngọn lửa sáng quắc, làm cho nàng nhìn xem mà rung động, ngây ngốc.
Đó là khuynh thành tuyệt sắc vô cùng, khi còn nhỏ tuổi đã có thể nhìn ra, một khi trưởng thành, cũng là lúc hoa nở ra đẹp nhất, tình cảnh sẽ ra sao?
Sư phụ dùng thuốc và kim châm thay đổi dung mạo cho Lung tỷ tỷ, chẳng lẽ là vì sợ dung mạo của nàng bị người khác nhìn thấy?
Mộc Tuyết nghĩ, cẩn thận phát hiện, dung mạo của Lung tỷ tỷ và Bạch tướng quân không giống nhau một chút nào hết.
“Đi thôi.” Thủy Lung không có hứng thú xoắn xuýt vấn đề dung mạo.
Đại sảnh tướng quân phủ.
Thủy Lung đi vào đại sảnh trong tiếng truyền thanh của thị vệ, liếc mắt một cái liền đem tình huống trong đại sảnh thu vào mắt. Bên trong, trừ bỏ Bạch Khiếu vừa mới xuống triều, còn chưa kịp thay quan phục, đại phu nhân Vệ thị, Bạch Tuyết Vi cũng có mặt. Bên phải một nam nhân trung niên mặt trắng quá mức, trên người mặc quần áo màu lam đậm quan phục của thái giám.
Trong trí nhớ, nàng nhớ là có gặp hắn mấy lần, là tâm phúc của đương kim thánh thượng Minh công công, Minh Lễ Tầm.
Minh công công sau khi nhìn thấy Thủy Lung, lộ ra nụ cười hiền lành, vẻ mặt tán thưởng nói: “Phong thái của Bạch đại tiểu thư vẫn như trước, thật không hổ là Hoa Dương quận chúa nổi danh khắp Tây Lăng quốc.” Một hồi ca ngợi xong liền đi vào vấn đề chính.
Thì ra hôm nay, Minh Lễ Tầm đến đây là bởi vì sáng sớm Tứ hoàng tử lên triều kể lại buổi tụ họp của ngày hôm qua. Đem những ý kiến bàn luận về sách lược quân cơ mà Thủy Lung nói lặp lại trước mặt mọi người, khiến cho chúng thần kinh sợ, xôn xao. Sau đó, còn nói đùa gọi Thủy Lung là tục nhân thiếu tài [3] dùng chiến lược tinh hoa đổi lấy một ngàn lượng hoàng kim, thật sự là một vụ mua bán thua lỗ.
Việc này làm cho long nhan đại duyệt [4], quân vương tại trên triều khen ngợi Thủy Lung tài hoa xuất chúng[5], văn võ song toàn[6], không hổ danh là thiên tài của Tây Lăng quốc. Lại ban thưởng thêm một ngàn lượng hoàng kim, ba cây tơ lụa tàm ti màu đỏ mà ngoại bang tiến cống, châu báu vô số.
“Nô tài chúc mừng Bạch đại tiểu thư được tặng thưởng lớn như vậy.” Minh công công đem thánh chỉ đọc xong, giao cho Thủy Lung, nói: “Quà ban thưởng đã được đưa tới phủ quận chúa, Bạch đại tiểu thư có thể trở về kiểm tra lại, hoàng thượng còn bảo nô tài nhắn lại cho Bạch đại tiểu thư, mặc dù ngày cưới đã được định, nhưng đại tiểu thư vẫn có thể đến Quốc Tử Giám để học tập.”
“Tạ chủ long ân.” Ánh mắt của Thủy Lung nhìn qua Vệ thị.
Nếu không phải Minh công công đến, nhắc tới phủ Hoa Dương quận chúa, nàng nhất thời quên mất chính mình còn có một cái phủ đệ. Hằng năm đều có bổng lộc để lấy, trong phủ đệ còn có nô tỳ, ruộng đất vô số.
Chẳng qua là, tại sao bổng lộc cùng thu hoạch ruộng đất, chưa hề có rơi vào trong tay nàng, lúc nàng mới đến đây, còn bị cấm chân cấm thực [7], tiền cũng không có được bao nhiêu.
Sau khi Thủy Lung cẩn thận nhớ lại, mới nhớ tới một chuyện mà trước kia nàng kia không thèm để ý.
Hóa ra, phủ Hoa Dương quận chúa sau khi được hoàng thượng ban cho, nàng chỉ nhìn liếc một cái ở bên ngoài, ngay cả bên trong cũng không có đi vào nhìn xem kỹ lưỡng, đã bị Vệ thị nói hai câu, rồi lấy đi đem cho nhà mẹ để của bà sử dụng một lát. Nhưng mà cái gọi là sử dụng một lát của bà ta chính là bốn năm liền, không thấy trả về. Bất kể là phủ đệ hay là đất phong, cửa hàng, ruộng đất thu hoạch, tất cả đều bị nhà mẹ đẻ của Vệ thị chiếm làm của riêng.
Thủy Lung nhớ rõ nàng có mấy miếng đất và cửa hàng cũng không tệ, bốn năm qua, cả nhà mẹ để của Vệ thị kiếm được lợi không ít. Không chỉ mấy thứ đó, Bạch Thủy Lung trước kia mỗi khi ra ngoài tiêu diệt bọn cướp, lập được công trạng [8] cũng được quân vương ban thưởng, phần thưởng toàn được đưa tới phủ quận chúa, nhà mẹ đẻ của Vệ thị cự tuyệt đem đồ trả lại cho Bạch Thủy Lung ở trong tướng quân phủ.
Minh công công ở lại không lâu liền rời đi.
Bạch tướng quân nhìn trưởng nữ đứng trước mặt, đối với sự thay đổi trong mấy ngày nay của nàng, hắn cũng kinh ngạc vô cùng.
Hắn biết rõ Thủy Lung là một thiên tài, lại còn là một nữ tử, còn chưa có mãn mười sáu tuổi, đã có thể có một phen bàn luận kinh người rồi, làm cho đại tướng quân từng trải qua trăm trận chiến cũng phải bội phục, thật sự là trò giỏi hơn thầy.
“Lần này ngươi làm rất tốt, nhưng mà nhớ rõ không được kiêu ngạo, tự phụ.”
Thủy Lung gật đầu, chợt nghe Vệ thị nói: “Nữ nhân vẫn là nên lo việc gia đình, giúp chồng, dạy con mới là quan trọng, suốt ngày múa đao múa giáo thành ra cái gì. Tiếp qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ phải gả cho Võ vương, trở thành vương phi, cần phải đem hậu viện trong vương phủ quản lý cho thật tốt. Nếu khi đó ngươi không làm tốt mọi chuyện, không chỉ làm mất mặt vương gia, làm mất mặt hoàng gia, thậm chí mặt mũi của tướng quân phủ cũng bị ngươi làm mất hết.”
Thủy Lung bị nàng dạy dỗ cũng không có tức giận, khóe miệng nhợt nhạt cười, nói: “Mẹ nói rất đúng, đúng lúc ta vừa mới quyết định trở về phủ quận chúa ở.” Đột nhiên thấy sắc mặt của Vệ thị đen xuống, cũng không cho bà có cơ hội nói chuyện, nàng nói tiếp: “Phủ quận chúa không lớn không nhỏ, có đất có cửa hàng, vừa lúc để cho ta học tập luyện tập, không có học giỏi cũng là phá hủy đồ đạc của mình, không ngăn trở ai.
Khi Thủy Lung nói năm chữ ‘đồ đạc của mình’ [9], sắc mặt của Vệ thị đã muốn xanh mét, lạnh giọng nói: “Ngươi coi mẹ chết rồi sao? Ở lại phủ tướng quân mẹ sẽ dạy cho ngươi, không cần di chỗ khác.”
Thủy Lung nói: “Không cần, ta đã quyết định rồi.”
Vệ thị đập bàn, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn Thủy Lung, quỏ trách: “Ngươi dám!”
Thủy Lung nhíu mày cười đạm, cái liếc mắt khinh thường, lạnh lùng và tàn độc làm cho Vệ thị oán hận cực kỳ, bà biết Thủy Lung không tiếng động cho bà đáp án — Ta có gì không dám!