-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

50 SẮC THÁI Chương 10

50 SẮC THÁI
Chương 10



Chương 10
Tim tôi nện thình thịch, mạch đập như trống nện mang tai; chất cồn chạy khắp cơ thể càng khuếch đại âm thanh lên.
“Anh ta…” Tôi há hốc miệng sợ hãi, không tài nào hỏi được hết câu, trợn tròn mắt nhìn Ryan. Thậm chí, tôi còn chẳng dám ngó xuống cái thân hình đang nằm sõng soài trên nền nhà.
“Không, thưa bà. Chỉ bị đánh bất tỉnh thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ôi, tạ ơn Chúa.
“Thế còn anh?” tôi ngước lên hỏi Ryan. Tôi nhận ra mình chưa biết tên anh ta. Anh ta thở hồng hộc như vừa chạy marathon. Anh ta đưa tay lau khóe miệng, quệt một vệt máu, trên má lộ ra vết bầm tím lờ mờ.
“Hắn đánh hăng quá, nhưng tôi ổn rồi, thưa bà Grey.” Anh ta mỉm cười trấn an. Nếu đúng là đã khá hơn, tôi hẳn đã khen anh ta trông cũng bảnh rồi.
“Thế còn Gail? Bà Jones đâu?” Ôi không… bà ấy có sao không? Có bị thương không?
“Tôi đây, Ana.” Liếc lại sau lưng, tôi thấy bà đang mặc váy ngủ, tóc buông xõa, mặt mày xám ngoét và mắt trợn tròn xoe – chẳng khác gì tôi.
“Ryan đã đánh thức tôi dậy. Cố nài tôi đến đấy.” Bà chỉ tay về sau lưng, phía văn phòng của Taylor. “Tôi ổn rồi. Cô không sao chứ?”
Tôi vội gật đầu, và nhận ra rằng bà ấy có lẽ vừa đi ra từ phòng an toàn kề sát phòng Taylor. Ai mà ngờ được chúng tôi lại dùng đến chỗ đó sớm thế? Christian đã nhất định lắp đặt hệ thống phòng đó ngay sau lễ đính hôn làm tôi không khỏi tròn mắt. Còn bây giờ, khi thấy Gail đang đứng sững ở ngưỡng cửa, tôi mới nể tài lo xa của anh ấy.
Có tiếng cọt kẹt ở cánh cửa sảnh hành lang khiến tôi bối rối. Nó lủng lẳng như muốn tuột khỏi bản lề. Chuyện quái quỷ gì với nó thế?
“Chỉ có mình hắn ta thôi à?” Tôi hỏi Ryan.
“Vâng, thưa bà. Nếu không thì bà đã chẳng đứng yên ổn thế này, tôi cam đoan đấy.” Giọng Ryan có vẻ cáu kỉnh.
“Sao hắn vào được?” Tôi hỏi, phớt lờ giọng điệu vừa rồi của anh ta.
“Qua thang máy chở hàng. Như thể hắn có kẻ dẫn lối vậy, thưa bà.”
Tôi liếc nhìn thân hình Jack đang nằm dưới sàn. Hắn đang mặc bộ đồng phục lao động áo liền quần.
“Lúc nào?”
“Khoảng mười phút trước. Tôi phát hiện hắn qua màn hình an ninh. Hắn đeo găng tay… khá kì quặc giữa trời tháng Tám thế này. Tôi nhận ra hắn và quyết định để hắn vào. Tôi biết làm thế sẽ tóm được hắn. Bà không có nhà còn Gail thì đã an toàn, nên tôi tính phải giải quyết ngay bây giờ để không bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này.”
Ryan trông có vẻ tự mãn, Sawyer lừ mắt nhìn anh ta vẻ khinh thường.
Đeo găng tay? Đeo găng tay? Ý nghĩ này lại hút lấy tôi, tôi bèn liếc mắt nhìn Jack. Quả vậy, hắn đang đeo găng tay da màu nâu. Đáng sợ thật.
“Giờ thì chúng ta làm gì?” Tôi cố xua đi những suy nghĩ lan man khỏi đầu mình.
“Ta cần trói hắn lại,” Ryan đáp.
“Trói hắn ư?”
“Phòng trường hợp hắn tỉnh dậy.” Ryan liếc sang Sawyer.
“Các cậu cần gì nào?” Bà Jones bước lên trước, hỏi. Bà đã lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có của mình.
“Cái gì trói được hắn – dây thừng hay dây chão gì đấy,” Ryan đáp.
Dây cáp thắt nút. Tôi thoáng đỏ mặt khi những kỉ niệm của cái đêm hôm trước hiện lên trong tâm trí.
Theo phản xạ, tôi nắm lấy cổ tay và liếc vội xuống. Không, không còn vết tím nào. Tốt rồi.
“Tôi có đấy. Dây cáp thắt nút. Có dùng được không?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
“Được chứ, thưa bà. Quá tuyệt,” Sawyer đáp, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi những muốn nền nhà nứt ngay ra nuốt chửng tôi vào, nhưng lại quay lưng và đi thẳng vào phòng ngủ. Đôi khi cũng phải mày trơ trán bóng chứ. Có lẽ nỗi sợ hãi kết hợp với rượu làm tôi thêm táo bạo.
Khi tôi quay lại, bà Jones đang thu dọn chỗ lộn xộn trên nền nhà, còn cô Prescott đã đứng cùng đội vệ sĩ. Tôi đưa dây trói cho Sawyer, anh ta chậm rãi và thận trọng một cách không cần thiết trói hai tay Hyde ra sau lưng. Bà Jones mất hút trong bếp và quay lại với bộ đồ cứu thương. Bà kéo tay Ryan, dẫn vào phòng sinh hoạt chung, rồi bắt đầu chăm sóc vết thương trên mắt anh ta. Anh ta hơi rụt người khi bà dùng bông khử trùng lau chỗ đau. Thế rồi tôi nhìn thấy khẩu súng Glock[37] nằm chỏng trơ trên nền, có gắn bộ phận giảm thanh. Chết tiệt! Jack mang theo vũ khí ư? Cổ tôi dâng lên đắng nghẹn, tôi cố nuốt nó xuống.
[37] Glock: một loại súng ngắn bán tự động nguồn gốc từ Áo.
“Đừng chạm vào, bà Grey,” Prescott hô lên khi tôi quỳ xuống định nhặt nó lên. Sawyer từ phòng Taylor bước ra, tay đeo găng cao su.
“Để tôi sẽ giữ nó cho, bà Grey,” anh ta nói.
“Của hắn à?” Tôi hỏi.
“Vâng, thưa bà,” Ryan đáp, lại nhăn nhó dưới bàn tay chăm sóc của bà Jones. Khỉ thật. Ryan đánh nhau với một gã mang súng trong nhà tôi. Tôi thấy rùng mình với ý nghĩ này. Sawyer quỳ xuống và cẩn thận nhấc khẩu Glock lên.
“Có cần phải làm thế không?” Tôi hỏi.
“Ngài Grey sẽ muốn thế, thưa bà.” Sawyer thả khẩu súng vào túi bóng kéo khóa, rồi quỳ xuống, vỗ vỗ vào người Jack. Anh ta dừng lại, lôi ra một cuộn băng dính trong túi quần hắn. Mặt Sawyer tái nhợt rồi nhét cuộn băng dính trở lại túi hắn.
Băng dính cuộn ư? Đầu óc tôi suy nghĩ vẩn vơ trong khi mắt vẫn mơ màng và trống rỗng dõi theo diễn biến xung quanh. Thế rồi cơn lợm giọng đắng ngắt lại dâng lên trong cổ họng khi tôi nhận ra ẩn ý của sự việc. Tôi nhanh chóng gạt nó ra khỏi tâm trí. Đừng nghĩ đến nó nữa, Ana!
“Ta có nên gọi cảnh sát không?” Tôi khẽ hỏi, cố giấu giếm nỗi sợ hãi. Tôi muốn tống khứ Hyde ra khỏi nhà, càng sớm càng tốt.
Ryan và Sawyer liếc nhìn nhau.
“Tôi nghĩ ta nên gọi cảnh sát luôn,” tôi nói có phần cương quyết hơn, và tự hỏi không biết giữa Ryan và Sawyer đang có chuyện gì.
“Tôi vừa cố gọi Taylor, nhưng anh ấy không nhận điện thoại. Có thể đang ngủ rồi.” Sawyer nhìn đồng hồ. “Mới bốn giờ năm phút sáng theo giờ phía bờ biển Đông.”
Ôi không.
“Anh gọi Christian chưa?” Tôi khẽ hỏi.
“Chưa, thưa bà.”
“Anh gọi Taylor để chờ chỉ thị hả?” Sawyer có vẻ thoáng bối rối.
“Vâng, thưa bà.”
Phần nào đó trong tôi bỗng nhảy dựng lên tức tối. Gã đàn ông kia – tôi lại liếc nhìn Hyde – vừa đột nhập vào nhà tôi, và cần đến cảnh sát để áp giải gã đi ngay. Nhưng khi nhìn sang bốn người và bắt gặp những ánh mắt lo âu của họ, tôi quyết định đích thân ra tay, thế nên tôi chọn cách gọi cho Christian. Người tôi lại nổi hết da gà. Tôi biết anh đang cáu giận – cực kì giận tôi – và suýt chùn bước khi nghĩ tới những điều anh sẽ thốt ra. Và anh còn bị căng thẳng ra sao vì không có mặt ở đây và không làm gì được cho tới tối mai. Tôi hiểu tối nay mình đã khiến anh lo lắng nhường nào. Có khi tôi không nên gọi anh. Thế rồi tôi bỗng nghĩ ra. Chết tiệt. Nếu tôi ở nhà thì chuyện sẽ thế nào? Tôi tái nhợt khi nghĩ tới đây. Tạ ơn trời thế nào tôi lại ra ngoài. Có lẽ rốt cuộc tôi cũng không bị trách móc nữa đâu.
“Hắn ta có sao không?” Tôi hỏi, tay chỉ vào Jack.
“Hắn sẽ thấy đau đầu khi tỉnh dậy,” Ryan đáp, mắt liếc xéo Jack đầy khinh miệt. “Nhưng để cho chắc chắn thì ta vẫn cần nhân viên y tế cấp cứu ở đây.”
Tôi thò tay vào túi xách lôi điện thoại ra, rồi trước khi mường tượng thêm bộ mặt giận dữ của Christian, tôi bấm nút gọi anh. Cuộc gọi chuyển thẳng tới lời nhắn thoại. Chắc anh tắt máy vì giận quá. Tôi không nghĩ nổi mình cần nói gì nữa. Tôi quay lưng bước ra hành lang, đứng tách khỏi một người một quãng.
“Chào anh. Em đây. Xin đừng giận em nữa nhé. Ở nhà có chút rắc rối. Nhưng mọi việc đâu vào đấy rồi, đừng lo nhé. Không ai bị thương cả. Gọi lại cho em.” Tôi ngắt máy.
“Gọi cảnh sát đi,” tôi bảo Sawyer. Anh ta gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.
SĨ QUAN CẢNH SÁT SKINNER ĐANG mải miết hỏi chuyện Ryan bên bàn ăn. Sĩ quan Walker thì ngồi với Sawyer trong phòng làm việc của Taylor. Không biết Prescott đâu, có lẽ là trong phòng Taylor. Thanh tra Clark đang đặt câu hỏi cho tôi khi chúng tôi ngồi trên sofa trong phòng sinh hoạt chung, ông ấy cao lớn, tóc đen và cũng có thể nói là khá ưa nhìn nếu mặt mày không lúc nào cũng cau có. Tôi đồ rằng ông ta vừa bị gọi dậy và lôi đi khỏi chăn ấm đệm êm khi có kẻ đột nhập vào nhà của một trong những doanh nhân giàu có và có thế lực nhất Seattle.
“Ông ta từng là sếp của bà?” Clark hỏi cộc lốc.
“Vâng.”
Tôi mệt mỏi rồi – quá mệt rồi – và tôi muốn lên giường. Tôi vẫn chưa nhận được hồi âm của Christian. Nhân viên y tế đã đưa Hyde đi. Bà Jones mời thanh tra Clark và tôi mỗi người một tách trà.
“Cảm ơn.” Clark lại quay ra hỏi. “Còn ngài Grey đâu?”
“New York. Đi công tác. Anh ấy sẽ về nhà vào tối mai – à quên ý tôi là tối nay.” Đã quá nửa đêm rồi.
“Chúng tôi đã biết Hyde,” thanh tra Clark nói nhẹ nhàng. “Tôi cần bà tới đồn để làm bản tường trình. Nhưng có thể để sau. Đã muộn rồi và có vài báo cáo còn xếp hàng chờ ở hành lang. Bà có phiền nếu tôi đi ngó một vòng không?”
“Dĩ nhiên là không sao rồi,” tôi vội mời, nhẹ cả người khi thấy ông ta đã tra vấn xong. Tôi rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh đám thợ săn ảnh bâu bên ngoài. Chà, từ giờ đến mai thì bọn họ chẳng gây phiền toái gì. Tôi tự nhắc mình gọi điện ẹ và dượng Ray phòng khi họ nghe phong thanh đâu đó và lại lo lắng.
“Cô Grey, có lẽ cô nên đi ngủ thôi.” Bà Jones nhắc nhở, giọng nói âu yếm và đầy quan tâm.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng và ân cần của bà, tôi bỗng muốn bật khóc nức nở. Bà nhoài tới giữ vai tôi.
“Chúng ta giờ đều an toàn rồi,” bà nhẹ nhàng dỗ dành. “Mọi việc sẽ còn ổn hơn vào sáng mai, nếu cô chịu vào ngủ đi. Tối mai cậu Grey về rồi.” Tôi lo lắng ngước lên nhìn bà, cố giữ nước mắt không tuôn rơi.
Christian sẽ giận lắm à xem.
“Cô có muốn ăn chút gì trước khi ngủ không?” bà hỏi.
Tôi chợt nhận ra mình đang đói cồn cào. “Tôi muốn ăn chút gì đấy.” Bà nở nụ cười thật rộng lượng. “Bánh sandwich và sữa nhé?”
Tôi gật đầu đầy biết ơn, bà vào ngay bếp. Ryan vẫn đang nói chuyện với sĩ quan Skinner. Ở ngoài sảnh, thanh tra Clark đang kiểm tra mớ lộn xộn ở cửa thang máy. Ông ta trông thật trầm tư, mặc dù mặt mày vẫn quàu quạu. Tôi đột nhiên thấy nhớ nhà – nhớ Christian. Hai tay ôm lấy đầu, tôi tha thiết ước gì anh đang ở đây. Anh sẽ biết phải làm gì. Ôi cái tối hôm nay! Tôi chỉ muốn nhào vào lòng anh, để anh ôm chặt tôi và thủ thỉ rằng anh yêu tôi, cho dù tôi có nói một đằng làm một nẻo – chuyện đó không thể xảy ra, cho tới khi vụ tối nay xảy ra. Lòng tôi như nổi sóng… Sao anh không kể gì với tôi về việc tăng cường bảo vệ ọi người trong gia đình? Chính xác thì có gì trong máy tính của Jack? Bực anh quá đi, nhưng ngay bây giờ thì tôi chẳng màng gì cả. Tôi chỉ muốn chồng tôi. Tôi nhớ anh quá.
“Đây rồi, Ana thân yêu.” Bà Jones ngắt ngang những suy nghĩ lộn xộn trong tôi. Khi tôi ngẩng lên, bà chìa ra một chiếc sandwich kẹp mứt và bơ đậu phộng, ánh mắt long lanh. Tôi đã không ăn món này nhiều năm rồi.
Mỉm cười bẽn lẽn rồi tôi ăn ngấu ăn nghiến.
Cuối cùng tôi cũng nhoài mình trên giường, cuộn mình phía bên Christian hay nằm, mặc chiếc áo phông của anh. Chăn gối và áo đều mang hơi ấm của anh. Khi sắp thiêm thiếp ngủ, tôi thầm cầu sao anh sẽ an toàn trên chuyến đi về nhà… và tâm trạng thật thoải mái.
TÔI GIẬT MlNH tỉnh giấc. Trời sáng rồi, đầu tôi đau như búa bổ, hai bên thái dương giật liên hồi. Ôi không. Mong rằng không phải do hôm qua uống nhiều rượu quá. Tôi từ từ mở mắt ra, thấy chiếc ghế cạnh giường ngủ đã bị xê dịch, và Christian đang ngồi đó. Anh đang mặc bộ vest tuxedo, phần đuôi chiếc nơ con bướm ló ra khỏi túi áo ngực. Tôi không biết mình đang mơ hay tỉnh. Tay trái anh vắt qua tay vịn ghế, cầm một chiếc cốc lớn đựng thứ nước màu hổ phách. Brandy ư? Hay whiskey? Không biết nữa. Anh ngồi vắt chân chữ ngũ, chân đi tất đen và giày da. Khuỳu tay phải chống trên tay vịn ghế, bàn tay đỡ dưới cằm, ngón tay trỏ chậm rãi vuốt ve nhịp nhàng trên bờ môi dưới. Trong ánh nắng ban mai, đôi mắt anh bừng bừng dữ dội, nhưng nét mặt lại rất khó hiểu.
Tim tôi đứng khựng lại. Anh về rồi. Làm sao anh về kịp? Chắc anh rời New York đêm qua. Anh ngồi nhìn tôi ngủ bao lâu rồi.
“Chào anh,” tôi thì thào.
Anh lạnh lùng nhìn tôi, tim tôi lại loạn nhịp thêm lần nữa. Ôi không.
Anh nhấc những ngón tay thon dài rời khỏi môi, lúc lắc chỗ rượu trong cốc, đặt nó xuống chiếc bàn kê cạnh giường. Tôi những mong anh sẽ hôn tôi, nhưng không phải. Anh lại ngồi và tiếp tục nhìn tôi, nét mặt dửng dưng “Chào,” cuối cùng anh cũng nói, giọng lạnh nhạt không rõ tiếng. Thế nghĩa là anh đang giận thật rồi.
“Anh về rồi.”
“Hiện tại là như thế.”
Tôi từ từ ngồi dậy, mắt không rời khỏi anh. Miệng khô đắng. “Anh ngồi đó nhìn em bao lâu rồi?”
“Đủ lâu.”
“Anh vẫn giận kìa.” Tôi thốt lên từng tiếng thật khó khăn.
Anh nhìn tôi chăm chăm, như thể đang cân nhắc câu trả lời. “Giận,” anh nhắc lại, như thể để phân tích tiếng ấy, cân đong sắc thái và ý tứ của từng con chữ. “Không đâu, Ana. Anh vượt xa hơn cả giận dữ.”
Chết thật. Tôi cố nuốt khan, nhưng miệng khô khốc không nuốt nổi.
“Vượt xa hơn cả giận… có vẻ không hay ho rồi.”
Anh nhìn tôi, hoàn toàn vô cảm, không nói năng gì. Sự im lặng tuyệt đối bao trùm chúng tôi. Tôi với tay lấy cốc nước và nháp giọng, cố kìm con tim đang thổn thức trở lại nhịp bình thường.
“Ryan đã bắt được Jack.” Tôi thử chuyển hướng khác, đặt cốc nước bên cạnh cốc rượu của anh trên bàn. “Anh biết rồi,” anh lạnh lùng đáp.
Dĩ nhiên là anh ấy biết rồi. “Anh định đáp gọn lỏn thế mãi à?”
Lông mày anh khẽ nhướng lên, có lẽ anh ngạc nhiên vì không lường trước được câu hỏi này. “Ừ,” cuối cùng anh cũng đáp.
Ôi… được rồi. Làm gì nhỉ? Phòng thủ – chiến thuật hữu hiệu nhất trong đối đầu. “Em rất tiếc đã ra ngoài.”
“Em tiếc thật không?”
“Không,” tôi ngập ngừng trả lời, vì quả thực là thế.
“Thế sao nói vậy?”
“Vì em không muốn anh cứ giận em.”
Anh thở ra nặng nề, như thể vừa phải chịu đựng nỗi căng thẳng cả một thiên thu, anh đưa tay lên vuốt tóc. Trông anh đẹp tuyệt vời. Giận mà vẫn đẹp. Tôi say sưa ngắm nhìn anh – Christian đã về nhà – giận dữ, nhưng nguyên vẹn.
“Em nghĩ thanh tra Clark muốn nói chuyện với anh.”
“Chắc chắn rồi.”
“Christian, xin anh…”
“Xin gì?”
“Đừng lạnh lùng thế.”
Lông mày anh lại nhướng lên kinh ngạc. “Anastasia, lạnh lùng không phải là cảm giác hiện tại của anh. Anh đang bừng bừng. Bừng bừng thịnh nộ. Anh không biết phải đối phó ra sao với cái thứ…” anh xòe tay, tìm từ để diễn đạt, “cảm xúc này.” Giọng anh thật chua chát.
Ôi khỉ thật. Lời bộc bạch chân thành của anh khiến tôi mềm yếu. Tôi chỉ muốn nhào vào lòng anh. Đó là tất cả những gì tôi khao khát từ lúc về nhà tối qua. Thèm phát điên lên được. Tôi cử động, bất ngờ nắm lấy anh, rồi vụng về trèo vào lòng anh, cuộn tròn người lại. Anh không đẩy tôi ra, thế mà tôi cứ sợ anh làm thế. Sau tích tắc, anh choàng tay ôm tôi, dụi mũi vào tóc tôi. Anh toàn mùi whiskey. Anh uống bao nhiêu rồi? Cơ thể anh cũng có mùi hương mới tắm. Mùi hương của Christian. Tôi choàng tay ôm quanh cổ anh, hít hà làn da cổ, anh lại thở dài, lần này thật sâu.
“Ôi, bà Grey. Anh sẽ phải làm gì em đây?” Anh hôn lên đỉnh đầu tôi. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác bên anh.
“Anh uống nhiều chưa?”
Anh im lặng. “Thì sao?”
“Anh không hay uống rượu mạnh.”
“Cốc thứ hai rồi. Anh vừa trải qua một đêm mệt mỏi, Anastasia. Hãy để anh chàng được nghỉ chút chứ.”
Tôi cười. “Nếu anh chịu năn nỉ, ngài Grey,” tôi hít hà bên cổ anh. “Anh có mùi hương thật tuyệt diệu. Em nằm lăn phía bên giường chỗ anh vì gối anh còn đọng mùi hương của anh.”
Anh hít hà tóc tôi. “Giờ còn không? Anh cũng thắc mắc sao em lại nằm bên đấy. Anh vẫn còn giận em đấy.”
“Em biết.”
Bàn tay anh ve vuốt nhịp nhàng lên lưng tôi.
“Và em cũng giận anh,” tôi khẽ nói.
Anh dừng lại. “Và gì nữa, lạy trời, anh đã làm gì để phải chịu sự giận dỗi của em?”
“Lát nữa em sẽ nói, khi nào anh không còn bừng bừng thịnh nộ nữa.” Tôi hôn lên cổ anh. Anh nhắm mắt lại, ngả người áp sát vào nụ hôn của tôi, nhưng không nhúc nhích hôn đáp lại. Vòng tay anh siết chặt quanh tôi.
“Khi anh tưởng tượng chuyện gì đó có thể xảy ra…” Giọng anh thoảng như tiếng thì thào. Đau đớn, chân thành.
“Em ổn rồi.”
“Ôi, Ana.” Tiếng kêu như nức nở.
“Em ổn rồi. Chúng ta đều ổn cả. Chỉ hơi náo loạn chút. Nhưng Gail ổn. Ryan ổn. Còn Jack biến mất rồi.”
Anh lắc đầu. “Không có lời cảm ơn nào đâu,” anh khẽ nói.
Gì cơ? Tôi ngả người nhìn anh. “Ý anh là sao?”
“Anh không muốn tranh cãi về chuyện đó bây giờ, Ana.”
Tôi chớp mắt. Được rồi, có thể tôi cứ nói, nhưng rồi chọn cách ngừng lại. Chí ít thì anh đã chịu nói chuyện với tôi rồi. Tôi lại co người vào anh. Ngón tay anh đưa lên tóc tôi và bắt đầu nghịch ngợm.
“Anh muốn phạt em,” anh khẽ thủ thỉ. “Đánh cho tóe khói,” anh nói thêm.
Tim tôi như muốn nhảy dựng ra khỏi lồng ngực. Chết tiệt. “Em hiểu,” tôi đáp trong khi nổi cả da gà.
“Có thể anh sẽ phạt.”
“Hy vọng là không.”
Anh ôm tôi chặt hơn. “Ana ơi là Ana. Em vừa thách thức sự kiên nhẫn của thánh thần đấy.”
“Em có thể quy kết anh nhiều kiểu, ngài Grey ạ, nhưng là thánh thần thì chắc là không đâu.”
Cuối cùng tôi cũng chọc được anh bật cười miễn cưỡng. “Nói được thì làm được đấy, bà Grey.” Anh hôn lên trán tôi rồi xoay mình.
“Lên giường thôi. Đêm qua em cũng ngủ muộn.” Anh nhanh nhẹn đứng dậy, bế tôi lên rồi đặt tôi nằm trên giường.
“Nằm xuống với em chứ?”
“Không. Anh còn nhiều việc phải làm.” Anh với tay thu dọn ly cốc.
“Ngủ tiếp đi. Vài tiếng nữa anh sẽ gọi em.”
“Anh vẫn giận em à?”
“Ừ.”
“Thế thì em ngủ tiếp vậy.”
“Tốt.” Anh kéo chăn bông lên đắp cho tôi, lại đặt nụ hôn lên trán tôi. “Ngủ đi.”
Vì vẫn còn chuếnh choáng sau đêm hôm qua, nhẹ nhõm vì anh đã về, cảm giác mệt mỏi sau cuộc chạm trán bất ngờ sáng sớm nay, tôi chìm ngay vào giấc ngủ. Khi đang bồng bềnh trong mộng mị, những ham muốn đến thật dễ chịu, xóa đi những lời hờn giận, anh giải quyết mọi đối đầu giữa chúng tôi thật nhẹ nhàng và nhào vào tôi theo cách tinh quái của riêng anh.
“CÓ NƯỚC CAM CHO EM ĐÂY NHÉ,” tiếng Christian nói khiến tôi choàng thức giấc. Tôi vẫn nhớ mình đã ngủ được đến hai tiếng đồng hồ hoàn toàn thanh thản, nên lúc tỉnh dậy và rất tỉnh táo, đầu không còn nhức nhối nữa. Nhìn thấy cốc nước cam thật thích thú – y như lúc mới thấy chồng yêu trở về. Người anh đầm đìa mồ hôi. Trong khoảnh khắc tôi vụt hồi tưởng lúc ở khách sạn Heathman, lần đầu tiên tỉnh giấc bên anh. Chiếc áo may ô màu xám trên người anh thấm đẫm mồ hôi. Chắc anh vừa tập bóng rổ hoặc mới chạy về, nhưng đáng lẽ ra anh không nên đẹp đẽ đến nhường ấy.
“Anh đi tắm đã,” anh nhẹ nhàng nói rồi mất hút trong nhà tắm. Tôi cau mày. Anh vẫn lạnh nhạt quá. Có lẽ anh vẫn điên đầu sau mấy vụ việc vừa xảy ra, hoặc là vẫn giận, hay… có chuyện gì nhỉ? Tôi ngồi dậy, với cốc nước cam uống liền một hơi. Ngon tuyệt, đá mát lạnh, cảm giác dễ chịu hẳn. Tôi leo ra khỏi giường, lo lắng tìm cách rút ngắn khoảng cách – vừa hiện hữu lẫn vô hình – giữa tôi và chồng. Tôi liếc nhanh đồng hồ. Đã tám giờ sáng. Tôi cởi chiếc áo phông của Christian ra rồi đi theo anh vào nhà tắm. Anh đang đứng gội đầu dưới vòi nước, không chút chần chừ, tôi lẻn vào đứng sau lưng anh.
Người anh khựng lại khi tôi vòng tay ôm chầm lấy anh, ngực tôi áp lên tấm lưng săn chắc ướt sũng nước của anh. Mặc kệ anh phản ứng ra sao, tôi siết chặt hơn, áp má lên da anh, mắt nhắm nghiền. Một lát sau, anh nhích người tiếp tục gội đầu, cả hai cùng đứng dưới dòng nước nóng tuôn xối xả. Tôi để mặc nước chảy khắp cơ thể trong khi hai tay vẫn ôm lấy người đàn ông tôi yêu. Tôi nhớ lại những lần ái ân nồng nàn cùng anh ở chính nơi này. Tôi nhíu mày. Chưa bao giờ anh im lặng như thế. Tôi xoay người, lướt môi hôn dọc lưng anh. Người anh lại co cứng lại.
“Ana,” anh nạt.
“Ưm”
Bàn tay tôi từ từ lướt dọc vòng cơ bụng săn chắc xuống dưới. Hai tay anh giữ lấy tay tôi bất ngờ do dự ngăn lại. Anh lắc đầu.
“Đừng,” anh cảnh cáo.
Ngay lập tức, tôi buông anh ra.
Anh đang nói không ư? Tâm trí tôi như đang rơi tự do – chuyện này đã từng xảy ra bao giờ chưa? Cô nàng Tiềm Thức lắc lắc đầu, bĩu môi. Cô ả liếc tôi qua cặp kính hình bán nguyệt, ánh mắt như đang bảo lần-này-cậu- thực-sự-bị-tung-hê-rồi-nhé. Tôi cảm thấy như thể vừa bị đập một cú thật mạnh. Bị từ chối phũ phàng. Rồi cảm giác chấp chới khiến tôi có ý nghĩ thật tồi tệ rằng anh không còn muốn tôi nữa. Tôi hổn hển nhức nhối nỗi đau giằng xé trong lòng. Christian quay người lại, tôi thở phào khi thấy anh không hẳn không đoái hoài tới sức hấp dẫn của tôi. Tay nâng cằm tôi, anh ngả đầu tôi ra sau, khiến tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xám đang rất dè dặt.
“Anh vẫn đang giận em lắm đấy,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị. Chết thật! Anh cúi xuống, tì trán chạm lên trán tôi, mắt khép lại. Tôi đưa tay lên vuốt má anh.
“Xin anh đừng giận em nữa. Em thấy anh đang cường điệu hoá vấn đề lên đấy,” tôi thủ thỉ.
Anh đứng thẳng dậy, mặt trắng bệch. Tay tôi buông thõng xuống.
“Cường điệu hả?” Anh gằn giọng. “Một gã điên khốn kiếp lẻn vào nhà anh định bắt cóc vợ anh, thế mà em bảo anh cường điệu hóa mọi chuyện hả!” Vẻ dọa dẫm kìm nén trong giọng nói của anh thật đáng sợ, đôi mắt anh rực lửa rọi vào tôi như thể chính tôi là gã điên khốn kiếp đó.
“Không… ưm, em không định nhắc tới chuyện đấy. Em tưởng là vì việc em ra ngoài chơi.”
Anh lại nhắm mắt dường như đau đớn lắm, rồi lắc đầu.
“Christian, em không có ở nhà.”
Tôi cố dỗ dành và trấn an anh.
“Anh biết,” anh khẽ đáp, mắt mở ra. “Và tất cả là vì em không chịu nghe theo một đề nghị cực kì đơn giản.” Giọng anh thật chua chát và đến lượt tôi mặt mũi nhợt nhạt. “Anh không muốn nói đến chuyện này bây giờ, dưới vòi nước. Anh vẫn giận em điên lên được, Anastasia. Em đang khiến anh trăn trở cách trừng phạt ra sao.” Anh quay đi, đứng ra khỏi vòi nước, giật khăn tắm rồi bước ra khỏi ngoài, để mặc tôi chơ vơ và run rẩy dưới làn nước nóng giãy.
Tệ quá là tệ!
Thế rồi những lời anh vừa nói ngấm dần và sáng tỏ trong tâm trí tôi. Bắt cóc ư? Chết tiệt. Jack định bắt cóc tôi. Tôi nhớ ra cuộn băng dính và không muốn nghĩ kĩ hơn lý do tại sao Jack lại mang theo nó. Có phải Christian biết nhiều hơn thế không? Tôi vội vội vàng vàng tắm, rồi xoa dầu gội và xả tóc. Tôi muốn biết. Tôi cần phải biết. Tôi sẽ không chịu để anh ấy giữ kín bưng chuyện này nữa.
Christian không có trong phòng ngủ khi tôi bước từ nhà tắm ra. Chà, anh ấy mặc đồ nhanh thật. Tôi cũng thế, cuống quýt xỏ vào chiếc váy yêu thích màu mận chín và đi xăng-đan màu đen, rồi tôi chợt nhận ra mình chọn bộ đồ này vì Christian thích thế. Tôi lấy khăn tắm lau lấy lau để tóc cho khô, rồi tết và xoắn lại thành một búi sau gáy. Đeo xong hoa tai kim cương, tôi nhào vào phòng tắm chuốt ít mascara rồi ngắm nghía bóng mình trên gương. Nhợt nhạt quá. Tôi lúc nào cũng nhợt nhạt. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi phải đối diện với hậu quả của việc lựa chọn thiếu suy nghĩ khi tự ý vui chơi với bè bạn. Tôi thở dài thườn thượt, biết thừa rằng Christian sẽ không chịu nhìn theo khía cạnh đó đâu.
Christian không có trong phòng sinh hoạt chung. Bà Jones đang bận tay bận rộn trong bếp.
“Chúc buổi sáng tốt lành, Ana,” bà cất giọng âu yếm.
“Chào buổi sáng.” Tôi cười rạng rỡ đáp lại. Thế là lại được là Ana rồi! “Uống trà nhé?”
“Vâng, xin bà.”
“Ăn chút gì nhé?”
“Vâng. Sáng nay tôi thích trứng tráng.”
“Với nấm và rau chân vịt nhé?”
“Cả pho-mát nữa.”
“Có ngay đây.”
“Christian đâu rồi?”
“Cậu Grey đang trong phòng làm việc.”
“Anh ấy ăn sáng chưa?” Tôi liếc thấy hai chiếc đĩa đặt trên kệ bar.
“Chưa đâu cô.”
“Vâng, cảm ơn.”
Christian đang nói chuyện điện thoại, anh mặc áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, nhìn ra dáng một CEO thư thả. Bộ dạng này sao dễ đánh lừa thế. Có lẽ anh không định tới văn phòng. Anh ngước lên khi tôi thập thò ở cửa, nhưng lắc đầu ngụ ý không muốn tiếp tôi. Khỉ thật… Tôi quay đi, thẫn thờ bước lại chỗ quầy ăn sáng. Taylor đi ra, ăn vận chỉnh tề trong bộ plet màu sẫm, như thể anh ấy vừa được ngủ liền tù tì một giấc tám tiếng đồng hồ.
“Chào buổi sáng, Taylor,” tôi khẽ nói, mắt dò xét tâm trạng anh ta, và chờ xem liệu Taylor có đánh tiếng cho tôi biết chút tin tức về chuyện gì đang diễn ra không.
“Chúc buổi sáng tốt lành, bà Grey,” anh ấy nói, giọng nói nghe như có chút cảm thông. Tôi nở nụ cười thương cảm đáp lại anh, tôi hiểu rằng anh ấy đã phải hứng chịu cơn giận dữ và cáu kỉnh của Christian trong suốt hành trình trở về Seattle.
“Chuyến bay thế nào?” tôi mạnh dạn hỏi.
“Dài lê thê, bà Grey.” Anh ta đáp gọn lỏn. “Không biết bà thế nào?” anh ấy nói thêm, giọng rất dịu dàng.
“Tôi ổn.”
Anh gật đầu, “Xin phép bà,” rồi tiến vào phòng làm việc của Christian. Hừm. Taylor thì được vào, còn tôi thì không.
“Bữa sáng của bà đây.” Bà Jones đặt đĩa trước mặt tôi. Tôi chẳng thấy đói nữa, nhưng vẫn ngồi xuống ăn, không muốn làm phật ý bà.
Cho tới lúc tôi cố gắng nhá xong bữa sáng, Christian vẫn không chịu bước ra khỏi phòng làm việc. Anh ấy tránh mặt tôi à?
“Cảm ơn bà Jones,” tôi lí nhí, rời ghế, đi vào nhà tắm. Vừa đánh răng, tôi vừa hồi tưởng lại cơn hờn dỗi của Christian dạo trước khi cưới. Bấy giờ anh ấy cũng trốn biệt trong phòng làm việc. Có phải lần này cũng thế không? Anh ấy đang hờn dỗi ư? Tôi rùng mình khi nghĩ tới cơn ác mộng tiếp sau đó của anh. Chuyện đó có lặp lại nữa không? Tôi cần nói chuyện. Tôi cần biết về Jack và việc tăng cường bảo vệ cho người nhà Grey – mọi chuyện anh đều giấu bặt tôi, nhưng Kate lại biết. Rõ ràng là Elliot kể cho cô ấy.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã tám giờ năm mươi – muộn làm rồi. Tôi đánh răng xong, dùng một ít son bóng, vớ lấy chiếc vest lửng đen, rồi đi vào phòng sinh hoạt chung. Tôi nhẹ cả người khi thấy Christian đang ngồi ăn sáng.
“Em định đi à?” anh hỏi khi thấy tôi.
“Đi làm mà? Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Tôi mạnh dạn tiến lại gần anh rồi tì hai tay lên cạnh quầy ăn sáng. Anh nhìn tôi trân trối.
“Christian, chúng ta vừa mới về có một tuần. Em phải đi làm chứ.”
“Nhưng…” anh dừng lời, cào tay vào mái tóc. Bà Jones lặng lẽ bước ra khỏi phòng. (Cẩn thận quá, bà Gail, quá cẩn trọng.)
“Em biết chúng ta có chuyện quan trọng phải nói với nhau. Nhưng nếu anh không giữ được bình tĩnh, để tối nay nói cũng được.”
Miệng anh há hốc sững sờ. “Bình tĩnh ư?” Giọng anh dịu dàng đến kinh ngạc.
Tôi đỏ mặt. “Anh hiểu ý em nói mà.”
“Không, Anastasia, anh không hiểu ý em muốn gì.”
“Em không muốn cãi cọ. Em định tới hỏi anh xem em có thể lái xe đi được không.”
“Không. Không được.” Anh quát.
“Thôi được.” Tôi đồng ý ngay lập tức.
Anh chớp mắt. Rõ ràng anh tưởng sẽ phải cãi cọ. “Prescott sẽ hộ tống em.” Giọng đã bớt phần gay gắt hơn.
Khỉ thật, đừng có là Prescott chứ. Tôi muốn chu miệng phản đối, nhưng nhanh chóng cưỡng lại ý định ấy. Rõ ràng Jack đã bị bắt, thì chúng tôi có thể cắt giảm vệ sĩ rồi.
Tôi nhớ lại “những lời nhắn nhủ sáng suốt” của mẹ trong lần nói chuyện trước ngày cưới. Ana, con yêu, con thực sự phải biết lựa lời ăn tiếng nói khi tranh cãi. Khi nào con có con, chuyện sẽ lặp lại y chang như thế. Được rồi, chí ít thì anh ấy cũng chịu để tôi đi làm.
“Được,” tôi lí nhí đáp. Rồi vì không muốn cứ thế mà đi khi vẫn còn nhiều khúc mắc và quá nhiều căng thẳng giữa hai đứa, tôi thận trọng bước lại gần anh. Người anh ngây ra, mắt mở lớn, trong tích tắc áy anh thật yếu đuối, khiến sâu thẳm trong lòng tôi quặn thắt. Ôi, Christian, em rất rất xin lỗi anh. Tôi âu yếm hôn nhẹ lên khóe miệng anh. Mắt anh khép hờ như đang tận hưởng đụng chạm nhẹ nhàng này.
“Xin đừng ghét em,” tôi thì thào.
Anh kéo chặt tay tôi. “Anh không ghét em.”
“Anh chưa chịu hôn em,” tôi thầm thì.
Anh nhìn tôi ngờ vực. “Anh biết,” giọng anh khẽ khàng.
Tôi định liều lĩnh hỏi anh tại sao, nhưng không chắc mình muốn biết lý do không. Anh bất ngờ đứng bật dậy, hai tay ôm lấy mặt tôi, rồi trong nháy mắt, môi anh chiếm đoạt môi tôi. Tôi há miệng ngỡ ngàng, vô tình đón nhận lưỡi anh tiến vào. Anh chớp lấy thời cơ, xâm nhập sâu trong miệng tôi, đòi hỏi dữ dội, rồi ngay khi tôi bắt đầu đáp lại, anh buông tôi ra, hơi thở gấpgáp.
“Taylor sẽ chở em và Prescott tới Nhà xuất bản,” anh nói mà ánh mắt bừng lên khao khát. “Taylor!” anh gọi. Tôi đỏ mặt, cố lấy lại bình tĩnh.
“Có, thưa ngài.” Taylor đang đứng ở cửa.
“Bảo Prescott rằng bà Grey sắp đi làm. Anh vui lòng cầm lái giúp họ nhé?”
“Dĩ nhiên rồi.” Taylor quay gót và biến mất.
“Nếu em cố gắng tránh mọi rắc rối trong hôm nay, anh sẽ cảm kích lắm,” Christian khẽ nói.
“Để xem em sẽ làm được gì.” Tôi nở nụ cười duyên dáng. Môi Christian thoáng phớt nửa nụ cười gượng gạo, nhưng không lưu lại được vài giây.
“Vậy gặp em sau nhé,” anh lạnh lùng đáp.
“Gặp anh sau,” tôi lí nhí.
Prescott và tôi đi xuống hầm gửi xe bằng thang máy chở hàng để tránh đám báo chí bên ngoài. Vụ bắt giữ Jack và sự việc lại xảy ra ở căn hộ của chúng tôi giờ đã được dư luận biết tới. Tôi ngồi vào xe Audi, tự hỏi liệu có đám săn ảnh nào chờ bên ngoài nhà xuất bản như cái hôm công bố lễ đính hôn của chúng tôi không.
Chúng tôi đi trong im lặng, rồi tôi chợt nhớ ra phải gọi điện trước tiên là cho dượng, rồi ẹ, để dặn họ rằng tôi và Christian đều an toàn. Phước làm sao, cả hai cuộc gọi đều ngắn gọn, tôi gác máy khi xe đỗ trước Nhà xuất bản. Quả đúng như điều tôi e sợ, có một đám đông vài nhà báo và phóng viên ảnh đang chờ. Họ nhất loạt quay lại, háo hức nhìn về phía chiếc xe.
“Bà có chắc muốn vào đó không, bà Grey?” Taylor hỏi. Phần nào đó trong tôi muốn về nhà, nhưng thế đồng nghĩa với việc mất cả ngày bên cạnh Quý Ngài Đang Cơn Thịnh Nộ. Tôi mong có chút thời gian để anh ấy thoải mái hơn. Jack đang bị cảnh sát giam giữ, đáng lẽ chàng Năm Mươi của tôi phải vui mới phải. Tôi loáng thoáng hiểu tại sao; quá nhiều việc trong chuyện này ở ngoài tầm kiểm soát của anh, kể cả bản thân tôi, nhưng tôi không có thời gian nghĩ ngợi chuyện đó bây giờ.
“Phiền anh lái một vòng qua lối cổng chuyển hàng, Taylor.”
“Vâng, thưa bà.”
ĐÃ MỘT GIỜ CHIỀU VÀ suốt cả buổi sáng tôi cắm đầu cắm cổ vào công việc. Có tiếng gõ cửa, Elizabeth ló đầu qua cánh cửa.
“Cho tôi gặp một chút được không?” cô ta hớn hở hỏi.
“Dĩ nhiên rồi,” tôi khẽ đáp, khá bất ngờ với chuyến ghé thăm không hẹn trước này.
Cô ta bước vào rồi ngồi xuống, gạt mái tóc đen dài qua bờ vai. “Tôi chỉ muốn ngó xem cô có ổn không. Roach bảo tôi đến thăm cô,” cô ta cuống quýt nói thêm khi mặt đỏ lựng. “Ý tôi là sau những việc xảy ra đêm qua.”
Vụ bắt giữ Jack Hyde đã trưng lên tất cả các tờ báo, nhưng dường như chưa ai móc nối vụ này với vụ hỏa hoạn ở cao ốc Văn phòng Công ty Grey.
“Tôi không sao,” tôi đáp, cố không mải mê nghĩ quá tới cảm giác của mình thế nào. Jack định hãm hại tôi. Chậc, chẳng phải là tin sốt dẻo. Hắn đã cố làm lâu thế rồi. Mà tôi lo cho Christian cơ.
Tôi liếc nhanh vào email, vẫn không có tin nào của anh gửi. Tôi không biết mình có nên gửi thư trước cho anh không, liệu làm thế có như đổ thêm dầu vào lửa với Quý Ngài Đang Cơn Thịnh Nộ không nữa.
“Tốt rồi,” Elizabeth đáp, nụ cười của cô ta thoáng loé lên trên ánh mắt. “Nếu tôi có thể làm được gì – hay cô cần gì – cứ bảo tôi nhé.”
“Tôi nhớ rồi.”
Elizabeth đứng dậy. “Tôi biết cô rất bận, Ana. Thôi cô làm việc tiếp đi.”
“Ưm… cảm ơn.”
Đây hẳn là cuộc gặp gỡ chớp nhoáng và vô vị nhất ngày hôm nay ở Bán Cầu Phía Tây này. Tại sao Roach lại phái cô ấy tới đây? Có thể ông ta lo lắng, vì tôi là vợ của sếp ông ta. Tôi giũ vội ý nghĩ u ám ấy đi rồi với tay lấy điện thoại, thầm hy vọng có tin nhắn của Christian. Đang kiểm tra tin thì hòm thư báo “ping”.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Bản tường trình
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 11:04
Tới: Anastasia Grey
Anastasia
Thanh tra Clark sẽ ghé văn phòng em lúc 3 giờ chiều hôm nay để làm bản tường trình.
Anh đã nhất quyết bảo ông ta tới chỗ em, vì không muốn em phải tới đồn cảnh sát.
Christian Grey
CEO, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Tôi nhìn trân trối vào thư anh gửi phải tới năm phút, cố nghĩ ra câu trả lời nào thật tinh tế và dí dỏm để kéo tâm trạng anh lên. Tôi xóa đi xóa lại rồi quyết định hồi âm thật ngắn gọn.
Từ: Anastasia Grey
Chủ đề: Bản tường trình
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:12
Tới: Christian Grey
Vâng.
A
X
Anastasia Grey
Biên tập viên, SIP
Tôi nhìn trân trân vào màn hình suốt năm phút tiếp theo, lo lắng đợi thư anh trả lời, nhưng không có gì. Christian không có tâm trạng vui đùa hôm nay.
Tôi ngồi tựa lưng trên ghế. Có nên trách móc anh ấy không? Nhớ lại lúc ban sáng, anh chàng Đa Sự tội nghiệp của tôi có lẽ đã phát điên phát cuồng lên. Thế rồi tôi bỗng nhiên nhớ ra. Lúc tôi thức dậy sáng nay, anh ấy vẫn còn mặc bộ vest. Anh quyết định bay từ New York về lúc mấy giờ nhỉ? Anh thường rời các buổi lễ khoảng từ mười đến mười một giờ. Lúc bấy giờ tôi vẫn còn ngồi thảnh thơi với Kate.
Không rõ Christian nháo nhào về nhà vì tôi ra ngoài hay vì vụ rắc rối của Jack. Nếu anh bỏ về vì tôi ra ngoài chơi, anh ấy chưa biết gì vụ Jack, hay cảnh sát, chẳng gì sất – mãi tới khi hạ cánh xuống Seattle. Đột nhiên tôi thấy việc tìm hiểu rõ chuyện này rất quan trọng. Nếu Christian quay về đơn thuần chỉ vì tôi ra ngoài chơi, thì quả là cường điệu hoá vấn đề rồi. Cô nàng Tiềm Thức nghiến chặt răng, mặt mày hớn hở. Thôi được, tôi rất vui khi anh về nhà, điều đó đâu liên quan gì. Tuy thế – Christian hẳn bị choáng váng thậm tệ khi hạ cánh. Chắc chắn hôm nay anh đang rất rối ren. Tôi chợt nhớ ra những lời anh nói lúc trước. “Anh vẫn giận em điên lên được, Anastasia. Em đang khiến anh trăn trở cách trừng phạt ra sao.”
Tôi phải biết – liệu anh về nhà để trừng-phạt-bữa-cocktail hay vì gã điên khùng kia?
Từ: Anastasia Grey
Chủ đề: Chuyến bay
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:24
Tới: Christian Grey
Hôm qua mấy giờ anh quyết định bay về nhà?
Anastasia Grey
Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Chuyến bay
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:26
Tới: Anastasia Grey
Tại sao?
Christian Grey
CEO, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Grey
Chủ đề: Chuyến bay
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:29
Tới: Christian Grey
Cứ xem như tò mò đi.
Anastasia Grey
Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Chuyến bay
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:32
Tới: Anastasia Grey
Không tò mò tò miếc gì hết.
Christian Grey
CEO, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Grey
Chủ đề: Sao hả?
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:35
Tới: Christian Grey
Nói thế là ám chỉ gì hả? Lại dọa nạt nữa ư?
Anh thừa hiểu em định nói gì rồi, phải không?
Anh quyết đjnh quay về sớm vì em ra ngoài uống nước với bạn dù anh có cấm em, hay vì có gã điên trong nhà mình?
Anastasia Grey
Biên tập viên, SIP
Tôi nhìn đăm đăm vào màn hình. Chẳng có thư trả lời. Tôi liếc đồng hồ trên máy tính. Đã một giờ bốn mươi lăm và vẫn không có hồi âm.
Từ: Anastasia Grey
Chủ đề: Chuyện là thế này…
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:56
Tới: Christian Grey
Em coi việc anh im lặng là thừa nhận rằng lý do anh trở về Seattle vì em đã ĐỒI Ý. Em là một phụ nữ trưởng thành, đi uống nước với bạn. Em đã không hiểu gì về việc tăng cường an ninh khi em ĐỔI Ý vì ANH CHƯA BAO GIỜ KỂ GÌ VỚI EM. Em mới biết được qua Kate rằng thực tế anh đã thêm vệ sĩ bảo vệ người nhà Grey, không chỉ mỗi chúng ta. Em thấy anh thường cường điệu hoá vấn đề khi có liên quan đến em, và em hiểu tại sao lại thế, nhưng anh giống hệt cậu bé chăn cừu thích hô chó sói[38].
Em chưa thấy biểu hiện của mối lo lắng thực sự nào hay đơn thuần chỉ là chuyện được anh cho rằng phải lo lắng. Em có tới hai vệ sĩ kè kè bên mình. Em nghĩ mình và Kate sẽ được an toàn. Thực tế thì bọn em ở quán bar an toàn hơn là ở nhà. Nếu em được BÁO TRƯỚC về việc này, em hẳn đã có ứng xử khác rồi.
Em hiểu rằng anh lo lắng về điều gì đó có trong máy tính của Jack – hoặc Kate nghĩ thế. Anh có biết rằng em bực thế nào khi bạn thân của em lại biết chuyện gì đang xảy ra nhiều hơn cả em không? Em là VỢ anh. Thế thì anh phải kể cho em biết chứ? Hay anh cứ tiếp tục đối xử với em như con nít, và luôn luôn cho rằng em vẫn phải tiếp tục nhận kiểu đối xử như thế?
Không phải mỗi mình anh bực bội hôm nay đâu. Được chứ?
Ana
Anastasia Grey
Biên tập viên, SIP
[38] Chú bé chăn cừu: truyện ngụ ngôn nổi tiếng của Aesop, kể về chú bé chăn cừu, vì buồn chán, giả vờ hô chó sói để trêu dân làng. Sau này có sói đến thật, chú bé hô gọi mọi người đến cứu nhưng không ai tin nữa.
Tôi nhấn “Gửi”. Đấy-nhận lấy dù anh có thích hay không nhé, Grey. Tôi hít thở thật sâu. Tôi vừa tự khiến mình đang bực lại càng tức tối hơn.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Chuyện là thế này…
Ngày: 26 tháng 8 năm 2011 13:59
Tới: Anastasia Grey
Lần nào cũng thế, bà Grey, em luôn tấn công trước và rất thách thức trên email.
Có lẽ ta sẽ thảo luận chuyện này khi nào em về nhà ở căn hộ CỦA CHÚNG TA.
Em nên lựa lời mà nói. Anh cũng vẫn còn bực bội lắm đây.
Christian Grey
CEO, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Lựa lời mà nói ư! Tôi cau có nhìn vào máy tính, nhận ra rằng chuyện này chẳng dẫn tới đâu cả. Tôi không thèm trả lời, mà với lấy bản thảo vừa nhận được từ một tác giả trẻ đầy hứa hẹn rồi bắt đầu đọc.
Cuộc GẶP VỚI THANH TRA Clark không có biến cố nào đặc biệt. Ông ấy có vẻ bớt càu cạu hơn đêm qua, có lẽ vì đã được ngủ bù. Hoặc có khi chỉ vì ông ta thích thú với công việc trong ngày.
“Cảm ơn bản tường trình của bà, bà Grey.”
“Không có gì, thanh tra. Ông Hyde có còn bị cảnh sát giam giữ không?”
“Có, thưa bà. Ông ta ra viện sáng sớm nay. Với những tội mà ông ta đang bị cáo buộc, ông ta sẽ còn ở chỗ chúng tôi một thời gian nữa.”
Ông mỉm cười.
“Tốt rồi. Chuyện này khiến hai vợ chồng tôi trải qua một quãng thời gian khá là lo lắng.”
“Sáng nay tôi đã nói chuyện khá lâu với ngài Grey, ông ấy rất bình tĩnh và thanh thản. Chồng bà là người khá thú vị.”
Ông thì biết gì.
“Nếu bà nghĩ ra bất kể điều gì khác, cứ gọi cho tôi. Danh thiếp của tôi đây.” Ông lôi một tấm thiếp trong ví ra, đưa tôi.
“Cảm ơn thanh tra. Tôi nhớ rồi.”
“Chúc bà ngày tốt lành, bà Grey.”
“Tạm biệt ông.”
Khi ông ấy đi rồi, tôi mới băn khoăn không rõ chính xác thì Hyde bị buộc tội gì. Chắc chắn Christian sẽ chẳng chịu kể gì cho tôi biết đâu. Tôi bĩu môi.
CHÚNG TÔI NGỒI TRÊN XE LẶNG LẼ về Escala. Lần này là Sawyer cầm lái. Prescott ngồi ghế bên cạnh, tim tôi đập càng ngày càng nặng trình trịch khi gần về đến nơi. Tôi biết mình và Christian sắp có cuộc tranh luận nảy lửa, nhưng không biết liệu mình còn sức không.
Lúc đứng trong thang máy từ ga-ra đi lên với Prescott cứ kè kè bên cạnh, tôi cố sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu. Tôi muốn nói gì đây? Tôi nghĩ mình đã nói hết trong email rồi. Có thể anh sẽ trả lời một vài câu hỏi. Hy vọng thế. Tôi không ngăn nổi cảm giác bồn chồn dấy lên trong lòng. Tôi không muốn cãi vã. Nhưng thỉnh thoảng anh lại gây khó dễ, thế thì tôi cần phải giữ vững lập trường.
Cửa thang máy trượt mở, dẫn ra sảnh hành lang, lần này nó đã gọn gàng và ngăn nắp. Chiếc bàn đã được dựng vào đúng chỗ, bên trên đặt lọ hoa cắm những bông mẫu đơn màu trắng và hồng nhạt nở rực rỡ. Khi đi ngang qua chỗ treo tranh, tôi vội kiểm tra mấy bức hoạ – bộ ảnh Madonnas tất cả trông vẫn nguyên vẹn. Cánh cửa chỗ hành lang bị vỡ đã được sửa và lắp vào ngay ngắn, Prescott ân cần mở cửa giúp tôi.
Hôm nay cô ấy không nói năng gì.
Tôi thích cô ấy như thế này.
Tôi thả cặp ở sảnh lớn, đi thẳng vào phòng sinh hoạt chung. Tôi đứng khựng lại. Chết tiệt.
“Chào buổi tối, bà Grey,” Christian nói rất nhẹ nhàng. Anh đang đứng bên cạnh chiếc đàn piano, mặc áo phông bó sát màu đen và quần jean… chiếc quần anh vẫn mặc trong phòng giải trí. Ôi trời. Đó là chiếc quần vải bò mài màu xanh dương nhạt, bó sát, xẻ ở đầu gối trông rất gợi cảm. Anh ung dung bước lại chỗ tôi, chân đi đất, cúc trên cùng quần jean không cài, đôi mắt rực lửa không chịu rời khỏi tôi.
“Thấy em về vui quá. Anh đang chờ em đây.”