-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

50 SẮC THÁI Chương 7

50 SẮC THÁI
Chương 7



Chương 7
“Em nghĩ thế à?” Christian ngạc nhiên hỏi lại.
“Chính đường xương quai hàm này.” Tôi chỉ lên màn hình. “Cả đôi khuyên tai, và dáng bờ vai nữa. Hắn ta cũng khá to cao. Đáng lẽ hắn phải đội tóc giả – hoặc cắt ngắn hẳn rồi nhuộm đi chứ nhỉ.”
“Barney, anh nghe rõ chưa?” Christian đặt điện thoại xuống bàn và bật loa ngoài. “Có vẻ em đã nghiên cứu sếp cũ khá kĩ lưỡng đấy, bà Grey,” anh khẽ nói, giọng không mấy vui vẻ. Tôi quắc mắt nhìn anh, nhưng may Barney đã cứu tôi kịp thời.
“Rồi, thưa ngài. Tôi đã nghe rõ lời bà Grey mách. Tôi đang cho chạy chương trình phần mềm nhận diện khuôn mặt trên mọi đoạn phim ở camera an ninh. Để xem thằng khốn – ôi, xin lỗi bà – xem gã này có xuất hiện ở đâu trong tòa nhà không.”
Tôi lo lắng liếc sang Christian, anh chẳng để ý đến câu nói bậy của Barney mà đang săm soi kĩ bức ảnh chụp từ băng an ninh.
“Sao hắn làm thế?” Tôi hỏi Christian.
Anh nhún vai. “Có lẽ để trả thù. Anh không biết nữa. Không phải lúc nào ta cũng hiểu được lý do người ta lại cư xử thế này, thế khác. Anh chỉ thấy bực vì em từng làm việc khá thân cận với hắn.” Môi Christian mím chặt giận dữ, cánh tay anh ôm quanh eo tôi.
“Chúng ta cũng có cả nội dung ổ cứng của hắn, thưa ngài,” Barney nói thêm.
“Ừ, tôi có nhớ. Anh có địa chỉ của ông Hyde đây chưa?” Giọng Christian gay gắt.
“Có rồi, thưa ngài.”
“Báo cho Alert Welch.”
“Sẽ báo ngay. Tôi cũng sẽ quét khắp hệ thống camera trong thành phố để xem liệu có lần theo từng di chuyển của hắn không.”
“Kiểm tra xem hắn đi xe loại nào.”
“Vâng thưa ngài.”
“Barney có thể làm được hết các việc đó ư?” Tôi khẽ hỏi.
Christian gật đầu, cười hãnh diện. “Trong ổ cứng của ông ta có gì?”
Tôi tò mò.
Nét mặt Christian xạm lại, anh lắc đầu. “Không nhiều,” anh đáp, môi mím chặt, nụ cười tắt lịm.
“Nói em nghe đi.”
“Thôi.”
“Liên quan đến anh hay đến em?”
“Anh.” Anh thở dài.
“Chuyện như thế nào? Về lối sống của anh à?”
Christian lắc đầu, đặt ngón trỏ lên môi nhắc tôi im lặng. Tôi trừng mắt nhìn anh. Nhưng anh nheo mắt, và đấy là cách cảnh cáo để tôi hiểu rằng rõ ràng mình nên im lặng thì hơn.
“Là xe Camaro 2006 thưa ngài. Tôi sẽ gửi đăng kí chi tiết cho Welch.” Tiếng Barney hào hứng vang lên trong điện thoại.
“Tốt. Báo cho tôi biết gã khốn này còn ở những đâu trong cao ốc của tôi. Rồi kiểm tra hình ảnh này đối chiếu với ảnh trong dữ liệu lưu trữ cá nhân của gã.” Anh liếc sang tôi vẻ chưa chắc chắn. “Tôi muốn chắc chắn rằng ta đã đoán đúng đối tượng.”
“Đã xong, thưa ngài, bà Grey nói đúng. Chính là Jack Hyde.”
Tôi cười hãnh diện. Thấy không? Tôi cũng có ích đấy chứ. Christian đưa tay xoa lưng tôi.
“Giỏi lắm, bà Grey.” Anh mỉm cười, vẻ hằn học ban nãy tan biến. Anh ra lệnh cho Barney, “Báo cho tôi khi nào anh lần ra được mọi di chuyển của gã ở Dữ liệu tổng. Cũng kiểm tra những vị trí khác trong cao ốc công ty mà hắn có thể tiếp cận, đồng thời báo cho đội bảo vệ biết để họ tiến hành rà soát khắp tòa nhà.”
“Rõ, thưa ngài.”
“Cảm ơn Barney.” Christian gác máy.
“Ái chà, bà Grey, xem ra em không phải chỉ để làm cảnh, mà cũng hữu ích nhỉ.” Mắt Christian ánh lên vẻ hóm hỉnh, tinh quái. Thế là anh đang đùa.
“Làm cảnh hả?” Tôi vặn vẹo, trêu lại anh.
“Rất hợp đấy.” Anh dịu dàng đáp, áp lên môi tôi một nụ hôn êm ái, ngọt ngào.
“Anh đẹp và phù hợp làm cảnh hơn em nhiều, ngài Grey.”
Anh nhoẻn miệng cười, hôn tôi mạnh hơn, cổ tay xoắn đuôi tóc tết của tôi, choàng tay ôm tôi vào lòng. Khi cả hai buông ra để thở, tim tôi đập liên hồi.
“Đói chưa?” Anh hỏi.
“Chưa.”
“Anh đói rồi.”
“Đói gì cơ?”
“À thì… thực ra là đồ ăn.”
“Em sẽ làm cho anh món gì đó nhé.” Tôi khúc khích cười.
“Nghe đáng yêu quá.”
“Vì em mời anh ăn ư?”
“Tiếng em cười ấy.” Anh hôn lên tóc tôi.
Tôi đứng dậy. “Vậy ngài muốn ăn gì, thưa ngài?” Tôi hỏi một cách duyên dáng.
Anh nheo mắt. “Em trở nên đáng yêu vậy sao, bà Grey?”
“Lúc nào cũng thế, ngài Grey… à thưa ngài.”
Anh cười bí hiểm. “Anh vẫn có khả năng phạt em nằm sấp trên đùi anh đấy nhé,” giọng anh khe khẽ đầy quyến rũ.
“Em biết rồi.” Tôi cười đáp lại. Chống hai tay lên tay vịn ghế anh đang ngồi, cúi xuống hôn anh. “Đấy là một trong những điều em yêu anh. Nhưng tạm gác những cuộc điện thoại liên miên của anh lại – anh đói bụng rồi.”
Anh nở nụ cười duyên dáng của riêng mình, tim tôi như thắt lại. “Ôi, bà Grey, anh sẽ làm gì với em đây?”
“Anh sẽ trả lời câu hỏi của em. Anh thích ăn gì nào?”
“Món nào đó nhẹ thôi. Làm anh ngạc nhiên đi,” anh đáp, nhại lại lời tôi nói trong phòng giải trí.
“Để xem em làm được gì.” Tôi nhí nhảnh bước ra khỏi phòng làm việc để vào bếp. Tôi giật thót người khi thấy bà Jones ở đấy.
“Xin chào, bà Jones.”
“Cô Grey. Cô đã sẵn sàng ăn tối chưa ạ?”
“Vâng…”
Bà đang khuấy chiếc nồi đặt trên bếp chứa món gì đó có mùi thơm ngon tuyệt.
“Tôi định làm món gì đó ăn nhẹ cho hai chúng tôi.”
Bà ấy im lặng trong tích tắc. “Chắc chắn rồi,” bà đáp. “Cậu Grey thích bánh mì Pháp – có ít bánh trong ngăn lạnh đã được cắt khoanh sẵn. Tôi rất vui được chuẩn bị cho cô cậu.”
“Tôi biết. Nhưng tôi muốn tự làm.”
“Tôi hiểu. Tôi xin nhường chỗ cho cô.”
“Bà đang nấu món gì thế?”
“Đây là sốt Bologna. Tôi sẽ cất trong ngăn lạnh, lấy ra ăn lúc nào cũng được.” Bà cười đôn hậu rồi vặn nhỏ lửa xuống.
“Ưm… thế Christian thích gì trong bữa… ăn nhẹ nhỉ?” Tôi đăm chiêu, sửng sốt trước chính điều mình vừa thốt ra. Bà Jones có hiểu ý tôi không?
“Cô Grey, cô chỉ cần dùng bất kì món nhân nào của bánh sandwich kèm với bánh mì Pháp là cậu ấy sẽ ăn hết.” Chúng tôi cùng nở nụ cười.
“Được lắm, cảm ơn bà.” Tôi bước tới tủ lạnh lấy bánh mì Pháp được xắt lát đựng trong túi có khóa kéo.
Tôi đặt hai lát bánh lên đĩa, cho vào lò vi sóng ở chế độ rã đông.
Bà Jones đã ra khỏi bếp. Tôi nhăn mặt trong khi quay lại tủ lạnh tìm thức ăn. Tôi cho rằng sẽ dễ dàng hơn cho tôi khi tự đề ra giới hạn để bà Jones và tôi dựa vào đó có thể ăn ý làm cùng nhau. Tôi thích ý tưởng tự tay nấu ăn cho Christian mỗi cuối tuần. Còn bà Jones thì thừa nhiệt tình để nấu nướng cho cả tuần – nếu có danh sách những việc tôi không muốn đụng tay vào sau khi đi làm về thì nấu nướng chắc sẽ đứng đầu. Hừm… xem chừng khá giống cách làm thường nhật của Christian với Cấp dưới. Tôi lắc đầu xua đi suy nghĩ viển vông. Tôi không được cả nghĩ như thế. Tôi tìm thấy ít giăm bông trong tủ lạnh, và đựng trong ngăn rau quả có một quả bơ vừa chín tới. Lúc tôi đang thêm muối và chanh vào xay bơ thì Christian bước từ phòng làm việc ra, trên tay cầm những phác thảo cho ngôi nhà mới. Anh đặt chúng trên quầy bar, thong thả bước lại gần, choàng tay ôm và hôn lên cổ tôi.
“Chân trần mà đứng trong bếp à?” Anh âu yếm thủ thỉ.
“Thế không được đi chân trần hay bụng bầu ở trong bếp à?” Tôi hỏi vặn.
Anh sững người, gồng mình cảnh giác. “Chưa đâu,” anh nói dứt khoát, rõ ràng có chút e sợ.
“Không! Chưa được!”
Anh thả lỏng. “Riêng chuyện đó chúng ta có thể nhất trí với nhau được, bà Grey.”
“Anh cũng thích trẻ con cơ mà, phải không?”
“Chắc chắn rồi. Thể nào cũng có. Nhưng anh chưa sẵn sàng chia sẻ em với ai khác đâu.” Anh lại hôn lên cổ tôi.
Ồ… chia sẻ ư?
“Em đang làm món gì kia? Nhìn ngon thế.” Anh hôn lên phía sau tai tôi, định làm tôi phân tán. Cảm giác rạo rực mê li chạy dọc theo sống lưng.
“Món ăn nhẹ.” Tôi cười thích thú. Thế là tôi tự lấy lại khiếu hài hước của mình.
Anh hé môi mỉm cười sát cổ tôi, rồi nhay nhay bên vành tai. “Bữa ưa thích của anh.”
Tôi huých cùi trỏ vào người anh.
“Bà Grey, em làm đau anh đấy.” Anh ôm lấy ngực giả bộ đau đớn lắm.
“Yếu xìu,” tôi lẩm bẩm chê bai.
“Yếu xìu hả?” Anh thốt lên ngỡ ngàng. Anh phát vào hông khiến tôi la toáng lên. “Mau mau nấu ăn cho anh đi, cô nàng. Sau đấy anh sẽ cho em thấy anh yếu đến mức nào.” Anh lại đánh yêu tôi một cái nữa rồi đi tới chỗ tủ lạnh.
“Em có thích uống một ly rượu không?” anh hỏi.
“Có ạ.”
CHRISTIAN TRẢI BẢN PHÁC THẢO của Gia lên quầy bar. Cô ta quả là có những ý tưởng tuyệt diệu.
“Em thích ý tưởng của cô ấy khi để cầu thang phía sau tường kính, nhưng…”
“Nhưng sao?” Christian giục.
Tôi thở dài. “Em không muốn tước đi mọi nét đặc sắc khỏi ngôi nhà.”
“Nét đặc sắc ư?”
“Vâng. Những đề xuất của Gia khá là tuyệt mĩ rồi, nhưng… à thì… em phải lòng ngôi nhà mặc cho nó có khiếm khuyết thế nào chăng nữa.” Trán Christian hằn sâu vết nhăn như thể vừa nghe thấy điều chẳng hay ho gì.
“Em thuộc kiểu người thích mọi thứ như nó vốn có,” tôi lí nhí giải thích. Điều này có khiến anh tức giận không?
Anh nhìn thẳng mắt tôi. “Anh muốn ngôi nhà sẽ theo cách em muốn. Bất kể em thích thế nào cũng được. Nó là của em.”
“Em muốn anh cũng thích nó. Cũng hạnh phúc khi ở trong đó.”
“Anh sẽ hạnh phúc ở nơi nào có em. Đơn giản vậy thôi, Ana.” Tôi bị đóng đinh vào cái nhìn của anh. Anh nói vô cùng chân thành. Tôi chớp mắt ngắm anh, lòng tràn ngập cảm xúc. Ôi chao, anh ấy thực sự rất yêu tôi.
“Vậy,” tôi nuốt khan, cố dằn nỗi xúc động nghẹn nơi cổ họng, “em thích tường kính. Có lẽ chúng ta có bảo cô ấy kết hợp nó trong ngôi nhà theo cách thân thiện hơn chút nữa.” Christian nhoẻn miệng cười. “Dĩ nhiên rồi. Bất cứ cái gì em thích. Thế còn phác thảo về cầu thang và tầng hầm?”
“Em thấy ổn cả.”
“Tốt rồi.”
Được rồi… Tôi lấy hết can đảm để hỏi một câu đáng giá triệu đô la. “Anh có muốn thiết kế một phòng giải trí không?” Tôi cảm thấy ngay cơn đỏ mặt ôi-thôi-quá-thường-xuyên lan khắp mặt khi cất tiếng hỏi. Christian nhướng cặp lông mày vẻ dò hỏi.
“Thế em có muốn không?” Anh trả lời bằng một câu hỏi, vừa ngạc nhiên lại vừa thích thú.
Tôi nhún vai. “Ừ thì… nếu anh muốn.”
Anh nhìn tôi trong giây lát. “Tạm thời cứ để ngỏ việc này. Xét cho cùng đây là mái ấm gia đình mà.”
Cảm giác thất vọng nhói lên khiến tôi sững sờ. Tôi e rằng anh nói đúng… mặc dù chưa biết khi nào chúng tôi sẽ có đại gia đình? Còn phải nhiều năm nữa.
“Vả lại, ta có thể ứng biến được mà.”
“Em thích sự ứng biến,” tôi lí nhí.
Anh bật cười. “Có cái này anh muốn trao đổi luôn.” Christian chỉ vào phòng ngủ chính, rồi chúng tôi bắt đầu bàn bạc chi tiết về các phòng tắm và cách ngăn chia buồng để quần áo.
KHI XONG VIỆC, đã chín giờ rưỡi tối.
“Anh có định quay vào làm việc không?” Tôi hỏi trong khi Christian cuộn các phác thảo lại.
“Không đâu nếu em không muốn.” Anh mỉm cười. “Em muốn làm gì nào?”
“Ta sẽ xem TV.” Tôi không muốn đọc sách, và chưa muốn lên giường… bây giờ.
“Được đấy,” Christian vui vẻ đồng ý, tôi đi theo anh vào phòng xem TV.
Chúng tôi từng ngồi xem ở đây ba, có lẽ là bốn lần, và Christian thường đọc sách. Anh ấy không thích xem TV chút nào. Tôi cuộn mình bên cạnh anh trên chiếc trường kỳ, ngồi gập hai chân và tựa đầu lên vai anh. Anh dùng điều khiển bật hình chuyển kênh lung tung.
“Có trò vớ vẩn cụ thể nào em muốn xem không?”
“Anh không thích xem TV hả?” Tôi làu bàu mỉa mai.
Anh lắc đầu. “Lãng phí thời gian. Nhưng anh vẫn xem với em.”
“Em tưởng ta có thể âu yếm nhau.” Anh quay ngoắt sang nhìn tôi. “Âu yếm ư?” Anh nhìn tôi như thể ngắm quái vật hai đầu. Anh ngừng tay chuyển kênh, để TV dừng ở một chương trình truyền hình nhiều kì tiếng Tây Ban Nha.
“Vâng.” Sao anh ấy hốt hoảng thế?
“Ta có thể lên giường và âu yếm được cơ mà.”
“Lúc nào ta cũng làm thế rồi. Lần cuối cùng anh chơi trò âu yếm khi xem TV là khi nào?” Tôi vặn hỏi, vừa ngượng ngùng vừa trêu chọc.
Anh nhún vai và lắc đầu. Lại nhấn chiếc điều khiển từ xa, anh chuyển một vài kênh rồi dừng lại ở một phần cũ bộ phim X-Files[24].
[24] The X-Files: tên loạt phim truyền hình khoa học viễn tưởng nổi tiếng của Mĩ và Canada, từng chiếu ở Việt Nam một số phần có tựa đề Hồ sơ tuyệt mật.
“Christian?”
“Anh chưa bao giờ làm thế cả,” anh khẽ đáp.
“Chưa bao giờ?”
“Chưa.”
“Kể cả với bà Robinson?”
Anh khịt mũi. “Cưng à, anh từng làm nhiều chuyện cùng bà Robinson. Nhưng vuốt ve thì không.” Anh cười trêu chọc, rồi nheo mắt vẻ tò mò thích thú. “Em làm thế rồi ư?”
Tôi ngượng chín người. “Dĩ nhiên.” Chà chà, thật là…
“Sao! Với ai?”
Ôi không. Tôi không muốn có cuộc tranh luận này.
“Kể anh nghe đi,” anh nài nỉ.
Tôi cúi gằm mặt nhìn khớp ngón tay. Bàn tay anh dịu dàng bao bọc tay tôi. Khi tôi ngước lên, anh đang mỉm cười nhìn tôi.
“Anh muốn biết. Để anh nghiền nó ra thành cám.”
Tôi bật cười. “À thì, lần đầu tiên…”
“Lần đầu tiên! Có đến vài kẻ khốn ư?” Anh gầm gừ.
Tôi lại cười khúc khích. “Sao phải ngạc nhiên thế, ngài Grey?”
Anh thoáng nhíu mày, một tay đưa lên vuốt tóc, nhìn tôi như thể tôi đang trong một bộ dạng hoàn toàn khác lạ. Anh nhún vai. “Chỉ là anh. Ý anh là – tưởng em là người chưa từng trải.”
Tôi lại đỏ mặt. “Dĩ nhiên em là thế tới khi gặp anh.”
“Em từng làm rồi.” Anh cười. “Kể anh nghe đi. Anh muốn biết.”
Tôi ngó đăm đăm vào đôi mắt xám nhẫn nại, cố đoán tâm trạng anh ra sao. Liệu chuyện này có khiến anh giận không, liệu có phải anh thực sự muốn biết không? Tôi không muốn anh lại giận… Anh sẽ trở nên quá quắt không chịu nổi khi hờn dỗi.
“Anh thực sự muốn em kể ra à?” Anh chậm rãi gật đầu một cái, môi khẽ hé mở một nụ cười háo hức, kiêu ngạo.
“Lúc đó em ở với mẹ và người chồng Thứ Ba một thời gian ngắn. Em mới học lớp mười. Tên cậu ta là Bradley, cậu ta là bạn cùng thực hành với em trong giờ vật lý.”
“Em bao nhiểu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Thế giờ cậu ta làm gì?”
“Em không biết.”
“Cậu ta đã tiến tới những cấp độ[25] nào hả?”
[25] Các cấp độ (bases) khi yêu, liên quan đến tên gọi “baseball megaphors” – một trò chơi tình ái, cách gọi này khá phổ thông trong ngôn ngữ của Mĩ, một số thuật ngữ lấy từ môn bóng chày, ám chỉ bốn cấp độ: Hôn hít; Cởi áo ngực; Cởi quần dưới; và mức cuối cùng: Phát bóng quyết định để ghi điểm – nghĩa là làm tình.
“Christian!” Đột nhiên anh tóm lấy đầu gối, rồi cổ chân tôi, khẽ đẩy tôi ngã ngửa xuống trường kỉ. Anh lướt nhẹ nhàng phía thân trên của tôi, đè tôi bên dưới anh, một chân chèn vào giữa hai chân tôi. Quá bất ngờ khiến tôi thét lên kinh ngạc. Anh tóm hai tay tôi giơ lên trên đầu.
“Thế, cậu Bradley ấy – đã đạt được cấp độ một hả?” anh lẩm bẩm, mũi anh lướt dọc mũi tôi. Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe môi.
“Vâng,” tôi líu nhíu đáp dưới bờ môi anh. Anh buông một tay ra để nâng cằm tôi lên, giữ tôi nằm im trong khi đưa lưỡi thâm nhập vào miệng tôi, tôi đầu hàng dưới nụ hôn mãnh liệt của anh.
“Như thế này à?” Anh khẽ hỏi khi tạm ngừng để hít thở.
“Không… không hề như thế,” tôi cố kiềm chế trong khi khí huyết đang kéo nhau dồn xuống dưới.
Bỏ tay khỏi cằm, anh vuốt ve khắp dọc cơ thể tôi rồi vòng lên trên ngực.
“Cậu ta làm thế à? Chạm vào em như thế?” Ngón tay cái anh lướt đi lướt lại thật nhẹ nhàng qua nhũ hoa dưới lớp áo lót hai dây, nó săn cứng lại dưới sự ve vuốt điệu nghệ của anh.
“Không.” Tôi oằn mình bên dưới anh.
“Cậu ta tiến tới cấp độ hai chưa?” Anh thì thào bên tai tôi. Bàn tay anh lướt qua xương sườn, qua vùng eo tới hông. Răng anh kẹp lấy tai tôi, nhẹ nhàng nhay giật.
“Không,” tôi thở đứt quãng.
Nhân vật Mulder[26] thốt lên trên phim câu gì đó về kẻ bị FBI truy nã.
[26] Fox Mulder: tên một trong hai nhân vật chính trong phim.
Christian dừng lại, nhỏm dậy nhấn nút “im lặng” trên điều khiển. Anh cúi nhìn tôi.
“Thế còn chàng Joe Schmo[27] số hai? Anh ta có vượt qua mức thứ hai không?”
[27] Joe Schmo Show là tên một chương trình truyền hình thực tế diễn hài khá nổi tiếng và thành công ở Mĩ.
Có phải đôi mắt anh đang nung nấu cơn giận dữ sôi sục? Hay bị kích thích? Khó mà đoán được. Anh xoay tôi nằm nghiêng rồi luồn tay vào trong quần nỉ tôi đang mặc.
“Không,” tôi khẽ thốt lên, kẹt cứng dưới ánh nhìn rực cháy lửa tình của anh. Christian cười ranh mãnh.
“Hay lắm.” Tay anh úp lấy vùng đảo cùng nơi tôi. “Không mặc đồ lót à, bà Grey. Anh hoan nghênh.” Anh lại hôn tôi trong khi ngón tay anh len lỏi với trò ma thuật kì diệu, ngón tay cái của anh lướt qua lướt lại vùng nhuỵ nhạy cảm, khiêu khích, còn ngón trỏ chậm rãi và khéo léo đi vào trong.
“Chúng ta chỉ định vuốt ve thôi mà.” Tôi rên siết.
Christian dừng lại. “Anh tưởng đang làm thế đây?”
“Không. Không ân ái.”
“Cái gì?”
“Không xâm nhập…”
“Không xâm nhập hả?” Anh rút tay ra khỏi quần tôi. “Thế thì đây.” Anh lướt ngón trỏ trên bờ môi tôi, nó có vị mằn mặn. Anh đẩy tay vào miệng tôi, lặp lại y những gì vừa làm lúc nãy. Anh cựa mình len vào giữa hai chân tì lên người tôi, thúc lên một lần, rồi hai lần và tiếp nữa. Tôi thở dốc khi bị lớp vải quần chà xát vào nơi ấy. Anh lại đẩy mạnh, dúi vào trong tôi.
“Em muốn thế này hả?” Anh khẽ hỏi, lắc hông nhịp nhàng đè trên mình tôi.
“Vâng.” Tôi rên lên.
Tay anh lại lần lên mân mê nhũ hoa, cạ răng dọc quai hàm tôi. “Em có biết mình nóng bỏng lắm không, Ana?” Giọng anh khàn đặc khi phía dưới vẫn thúc mạnh vào tôi. Tôi há miệng định đáp lời anh nhưng thất bại thảm hại, chỉ bật ra những tiếng rên rỉ. Anh lại choán lấy miệng tôi, nhay mạnh môi dưới rồi đưa lưỡi khuấy đảo. Anh buông bên cổ tay kia của tôi ra, thế là hai bàn tay tôi hối hả lướt theo bờ vai anh, luồn vào tóc anh trong lúc anh hôn tôi. Tôi giật nhẹ mái tóc khiến anh ngước mắt nhìn tôi, rên lên.
“Ah…”
“Anh có thích em chạm vào anh không?” Tôi khẽ hỏi.
Trán anh thoáng cau lại như chưa hiểu tôi định hỏi gì. Anh ngừng cử động trên người tôi. “Tất nhiên anh thích rồi. Anh muốn được em vuốt ve, Ana. Khi em vuốt ve anh, anh như kẻ đói khát giữa đại tiệc.” Giọng anh ngân nga trong giai điệu đam mê chân thành.
Ôi chao…
Anh quỳ giữa hai chân tôi, xốc tôi dậy để dễ lột áo ra. Tôi trần trụi trước mắt anh. Túm lấy gấu áo sơ mi, anh lôi áo qua đầu rồi thả nó xuống nền nhà, tay anh đặt lên eo, ghì tôi giữa hai chân anh đang quỳ.
“Chạm vào anh đi,” anh bật ra lời khẩn nài.
Ôi trời… Tôi rụt rè đưa đầu ngón tay phớt nhẹ lướt qua vùng lông ngực thưa thớt, lên tới xương ức, qua vết sẹo vì bị bỏng của anh. Anh hít vào thật sâu, đồng tử giãn rộng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là phản ứng khoái cảm khi bị tôi chạm vào. Anh chăm chú nhìn theo những ngón tay nhẹ nhàng mơn man khắp làn da anh, từ núm ngực bên này lướt sang bên kia, khiến nó nhăn nhúm dưới mỗi lượt vuốt ve. Rướn người về phía trước, tôi nhẹ nhàng hôn lên ngực anh, bàn tay lướt trên bờ vai mạnh mẽ, cảm nhận sự rắn chắc cuồn cuộn của cơ bắp.
Wôaaa… anh thật cường tráng.
“Anh muốn em,” anh thì thào, bật đèn xanh cho ham muốn nơi tôi lao tới. Ngón tay tôi luồn vào mái tóc anh, ngả đầu anh ra sau để tôi có thể thâm nhập vào miệng anh, ngọn lửa đam mê cháy bỏng nơi bụng dưới của tôi. Anh rên rỉ đẩy tôi nằm xuống ghế đệm. Anh ngồi dậy, vừa tuột chiếc quần tôi đang mặc ra, vừa cởi khóa quần.
“Về đích nhé,” anh thì thầm, nhanh chóng lấp đầy tôi.
“A…” Tôi la lên, anh bỗng dừng lại, hai tay bưng hai bên má tôi.
“Anh yêu em, bà Grey,” anh khe khẽ thủ thỉ yêu thương, rồi di chuyển thật chậm rãi tới khi tôi mất kiểm soát, chới với kêu tên anh, siết chặt quanh anh, không muốn buông anh ra.
TÔI NHOÀI NGƯỜI TRÊN ngực anh. Chúng tôi đang nằm ườn trên nền phòng xem TV.
“Anh biết không, chúng ta đã bỏ qua cấp độ ba rồi.” Ngón tay tôi lần theo đường nổi bắp trên cơ ngực anh mà đùa nghịch.
Anh cười. “Lần sau nhé.” Anh hôn lên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngẩng lên thấy màn hình vô tuyến đang chạy phần giới thiệu cuối phim Hồ sơ tuyệt mật. Christian với chiếc điều khiển và bật tiếng lên.
“Anh thích chương trình này à?” Tôi hỏi.
“Hồi còn nhỏ.”
Ồ… Christian hồi bé… thích kickboxing[28] và X-Files, không thích đụng chạm.
[28] Kickboxing: một môn thể thao kết hợp quyền anh và karate.
“Em thích không?”
“Phim này chiếu trước thời ở tuổi em.”
“Em còn trẻ lắm.” Christian cười trìu mến. “Anh thích trò âu yếm với em, bà Grey.”
“Em cũng thế, ngài Grey.” Tôi hôn lên ngực anh, chúng tôi nằm im xem nốt phần giới thiệu cuối phim, TV chuyển sang mục quảng cáo.
“Ba tuần trôi qua thật tuyệt vời. Không kể vụ bám đuôi xe ô tô, hay hỏa hoạn và ông sếp cũ tâm thần. Như thể được sống trong một bong bóng kì diệu,” tôi mơ màng thủ thỉ.
“Ừm,” Christian ậm ừ trong cổ họng. “Anh nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ em với thế giới.”
“Ngày mai là quay về với thực tại rồi,” tôi nói khẽ, vẻ rầu rĩ.
Christian thở dài, đưa tay lên vuốt tóc. “An ninh sẽ được siết chặt…” Tôi đặt tay lên môi anh. Không muốn phải nghe bài thuyết giảng đó nữa.
“Em hiểu rồi. Em sẽ ngoan mà. Hứa đấy.” Bỗng nhiên nhớ ra… tôi xoay người, nhỏm dậy tì lên khuỷu tay để nhìn anh cho rõ. “Sao anh quát Sawyer thế?”
Anh khựng người ngay tức thì. Ôi khỉ thật.
“Vì chúng ta bị theo dõi.”
“Đâu phải lỗi của Sawyer.”
Anh nhìn tôi chăm chăm. “Bọn họ đáng lẽ không bao giờ đẩy em vào tình huống như thế. Họ phải hiểu chứ.”
Tôi đỏ mặt vì áy náy, lại gối lên ngực anh. Lỗi tại tôi. Tôi đã muốn thoát ra khỏi họ.
“Đó không phải…”
“Đủ rồi!” Christian bỗng nhiên quát cộc lốc. “Chuyện này không cần tranh cãi, Anastasia. Việc đương nhiên phải thế, và họ sẽ không được để nó xảy ra nữa.”
Anastasia! Tôi lại là Anastasia khi bị trách mắng y như hồi ở nhà với mẹ.
“Được ạ,” tôi đáp nhỏ nhẹ để xoa dịu anh. Tôi không muốn cãi vã. “Ryan có đuổi kịp cô ả lái Dodge khong?
“Không. Và anh không tin đó là phụ nữ.”
“Thế ư?” Tôi lại ngước lên.
“Sawyer thấy người đó buộc tóc phía sau, nhưng chỉ là thoáng nhìn. Anh ta cho rằng đó là phụ nữ. Và giờ, theo như em vừa nhận diện được gã khốn đó, rất có thể chính là gã. Gã đã đổi kiểu tóc để trông giống thế.” Giọng Christian chất đầy nỗi căm phẫn.
Tôi không biết giải thích ý nghĩa của thông tin này ra sao. Christian vuốt dọc tấm lưng trần của tôi, làm tôi xao nhãng.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em…” Anh khẽ nói, mắt nhìn lo âu.
“Em biết,” tôi thì thầm. “Em cũng có cảm giác như thế với anh.” Tôi rùng mình với ý nghĩ ấy.
“Đi nào. Em đang lạnh rồi,” anh đứng dậy. “Lên giường thôi. Chúng ta có thể làm bù cấp độ ba ở đó.”
Anh tủm tỉm cười ẩn ý, ôi anh chàng Đa Sắc Thái của tôi – luôn mạnh mẽ, nam tính, vừa cuồng nhiệt lại dễ giận dữ, lo âu, và vô cùng quyến rũ. Tôi nắm tay anh, không mảnh vải che thân, cứ thế bước theo anh băng qua phòng sinh hoạt chung vào phòng ngủ.
SÁNG HÔM SAU, khi chúng tôi dừng xe bên ngoài Nhà xuất bản Seattle Independent, anh siết chặt tay tôi. Trông anh ra dáng một giám đốc điều hành quyền thế trong bộ -lê màu xanh dương đậm, cà vạt cùng màu, tôi ngắm anh và mỉm cười. Kể từ buổi đi xem ba-lê ở Monte Carlo, hôm nay anh mới ăn mặc trang trọng thế.
“Em vẫn biết mình không cần phải làm việc này mà?” Christian nói nhỏ. Tôi định liều lĩnh trừng mắt với anh.
“Em biết,” tôi nói thật khẽ, không muốn Sawyer và Ryan ngồi ghế trước xe Audi nghe thấy. Anh nhăn mặt còn tôi thì mỉm cười.
“Nhưng em muốn thế,” tôi nói tiếp.
“Anh biết rồi còn gì.” Tôi rướn người hôn anh. Anh chưa hết cau có. “Có chuyện gì à?”
Anh ngập ngừng liếc mắt về phía Ryan khi Sawyer bước xuống xe. “Anh sẽ không được một mình chiếm hữu em nữa.”
Tôi với tay vuốt má anh. “Em cũng vậy.” Tôi hôn anh. “Kì trăng mật thật tuyệt vời. Cảm ơn anh.”
“Đi làm nhé, bà Grey.”
“Anh cũng đi nhé, ngài Grey.” Sawyer mở cửa xe. Tôi siết chặt tay Christian một lần nữa trước khi bước xuống vỉa hè. Khi tiến về phía tòa nhà, tôi giơ tay khẽ vẫy anh. Sawyer giữ cửa cho tôi bước vào.
“Chào, Ana.” Claire tươi cười sau bàn lễ tân.
“Chào, chị Claire.” Tôi cười đáp lại. “Trông em tuyệt lắm. Trăng mật thú vị chứ?”
“Tuyệt cú mèo, cảm ơn chị. Mọi việc ở nhà thế nào?”
“Ông già Roach vẫn vậy thôi, nhưng an ninh đã được tăng cường, phòng máy chủ được rà soát kĩ lắm. Rồi Hannah sẽ nói em nghe.”
Chắc chắn thế rồi. Tôi chào Claire bằng nụ cười thân thiện rồi đi về phía phòng làm việc của mình.
Hannah là trợ lý của tôi. Chị cao gầy. Có những thời điểm chị làm việc không ngơi nghỉ đến tôi cũng phải thấy hơi đáng sợ. Nhưng chị đối với tôi rất tử tế, mặc dù lớn hơn tôi hai tuổi. Chị đã để tách cà phê latte chờ sẵn – đây là món cà phê duy nhất tôi để chị lấy giúp.
“Chào chị, Hannah,” tôi hồ hởi chào.
“Chào Ana, tuần trăng mật thế nào?”
“Tuyệt ngoài sức tưởng tượng. Đây, tặng chị.” Tôi đặt một lọ những hoa nhỏ lên bàn chị ấy, Hannah vỗ tay thích thú.
“Ôi, cảm ơn cô!” Chị ấy rất phấn khởi. “Thư khẩn của cô ở trên bàn, Roach muốn gặp cô lúc mười giờ. Những gì cần báo cáo bây giờ chỉ có thế”
“Tốt lắm. Cảm ơn chị. Và cảm ơn cả tách cà phê nữa.” Bước vào phòng làm việc, tôi đặt cặp lên bàn và trợn mắt nhìn một chồng thư ngất ngưởng đang chờ. Tôi có nhiều việc phải làm đây.
Lúc mười giờ kém, có tiếng gõ cửa ngập ngừng.
“Mời vào.”
Elizabeth đang ngó nghiêng ngoài cửa. “Chào, Ana. Tôi chỉ định ghé vào chào mừng cô đã về.”
“Này. Tôi phải thú thật rằng, khi ngó qua cả đống thư từ này, tôi ước gì mình được quay lại miền Nam nước Pháp ngay.”
Elizabeth bật cười, nhưng tiếng cười gượng gạo, đứt quãng, tôi bèn nghiêng đầu một bên và nhìn thẳng vào cô ta như cái cách Christian vẫn làm với tôi.
“Rất vui khi cô trở về an toàn,” cô ta nói. “Tôi sẽ gặp cô vài phút nữa lúc họp với Roach.”
“Đồng ý,” tôi khẽ đáp. Cô ta bước ra và đóng cửa. Tôi nhíu mày nhìn theo cánh cửa khép chặt. Đã có chuyện gì thế? Tôi tạm gạt nó đi.
Hòm thư điện tử của tôi kêu ping – có tin nhắn của Christian.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Người vợ sai quấy
Ngày: 22 tháng 8 năm 2011 09:56
Tới: Anastasia Steele
Gửi vợ,
Anh đã gửi bức thư bên dưới và bị từ chối gửi.
Đó là vì em chưa chịu đổi tên.
Có chuyện gì muốn nói với anh hả?
Christian Grey CEO, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Đính kèm:
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Bong Bóng
Ngày: 22 tháng 8 năm 2011 09:32
Tới: Anastasia Grey
Gửi bà Grey
Tình yêu bao trùm mọi cấp độ khi bên em.
Chúc ngày làm việc đầu tiên tốt lành.
Nhớ da diết bong bóng của chúng ta.
X
Christian Grey
CEO Trở Về Với Hiện Thực, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Chết thật. Tôi viết thư trả lời ngay lập tức.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Đừng Làm Bong Bóng Vỡ
Ngày: 22 tháng 8 năm 2011 09:58
Tới: Christian Grey
Gửi chồng yêu,
Em luôn sẵn sàng với mọi cấp độ yêu cùng anh, ngài Grey.
Em muốn giữ tên mình ở chỗ làm.
Em sẽ giải thích vào tối nay.
Em sắp có cuộc họp bây giờ.
Cũng nhớ bong bóng của bọn mình lắm lắm…
Tái bút: Cứ tưởng anh sẽ gọi điện cho em chứ?
Anastasia Steele
Biên tập viên, SIP[29]
[29] SIP: Chữ cái đầu viết tắt của Seattle Independent Publishing.
Sắp có cãi vã rồi đây. Tôi linh tính thế. Thở dài thườn thượt, tôi sắp xếp tài liệu cho cuộc họp.
CUỘC HỌP KÉO DÀI hai giờ đồng hồ. Các biên tập viên đều có mặt, cả Roach và Elizabeth. Chúng tôi thảo luận về nhân sự, chiến lược, thị trường, an ninh, kế hoạch cuối năm. Cuộc họp càng trôi qua, sự khó chịu trong tôi càng tăng dần. Sự thay đổi trong cách đối xử của các đồng nghiệp với tôi khá tinh tế – trước khi tôi đi nghỉ trăng mật đâu có kiểu giữ khoảng cách và khách sáo thế này.
Và Courtney, trưởng bộ phận sách phi hư cấu, công khai tỏ thái độ thù hằn. Có thể chỉ do tôi đang nhiễm chứng hoang tưởng, nhưng điều này lý giải phần nào thái độ chào đón kì quặc của Elizabeth sáng nay.
Tâm trí tôi trôi dạt tới chỗ du thuyền, rồi phòng giải trí, cả lúc chiếc R8 lao vun vút để thoát khỏi sự đeo bám của chiếc xe Dodge bí ẩn trên đường cao tốc số 5. Có lẽ Christian nói đúng… có lẽ tôi không thể đi làm được nữa. Ý nghĩ này khiến tôi sầu muộn – công việc này là thứ tôi từng mong muốn được làm. Nếu không làm việc này, thì tôi sẽ làm gì? Trên đường về phòng làm việc, tôi cố xua đi những ý nghĩ u ám.
Khi ngồi vào bàn, tôi vội vã kiểm tra hòm thư. Không có tin của Christian. Tôi kiểm tra điện thoại… vẫn không có gì. Tốt rồi. Chí ít không có gì phản ứng bất lợi nào đáp lại bức thư tôi gửi đi. Có thể chúng tôi sẽ tranh luận vào tối nay theo gợi ý của tôi. Tôi cũng thấy chuyện này khó mà xảy ra, nhưng đành mặc kệ cảm giác khó chịu ấy vậy. Tôi mở bản kế hoạch kinh doanh được giao trong cuộc họp.
THEO THÔNG LỆ VÀO MỖI THỨ HAI, Hannah vào phòng tôi mang theo bữa trưa đầy sụ nhờ công của bà Jones, rồi hai chúng tôi cùng ngồi ăn, thảo luận về những mục tiêu cần đạt được trong tuần. Chị ấy còn cập nhật cho tôi những câu chuyện ngồi lê đôi mách ở văn phòng nữa, mà tôi đi vắng những ba tuần lễ thì hẳn bị lạc hậu lắm rồi. Khi chúng tôi đang nói chuyện rôm rả thì có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Roach mở cửa phòng, đứng bên cạnh ông là Christian. Tôi điếng người trong giây lát. Christian chiếu vào tôi ánh nhìn sáng rực, rồi đĩnh đạc bước vào, mỉm cười lịch sự với Hannah.
“Xin chào, chắc cô là Hannah. Tôi là Christian Grey,” anh nói. Hannah luống cuống đứng dậy và chìa tay ra.
“Chào ngài Grey. R… rất vui được gặp ngài,” chị ta lắp ba lắp bắp khi hai người bắt tay. “Tôi mời ông một tách cà phê nhé?”
“Cảm ơn cô,” anh nhiệt tình nhận lời. Hannah bối rối liếc vội sang tôi rồi hấp tấp lao ra khỏi phòng bước qua mặt Roach, ông ấy đang đứng ngây người y như tôi ở cửa phòng.
“Nếu ông không phiền, Roach, tôi có đôi lời cần nói với cô Steele.” Christian nhấn mạnh tiếng cô đầy ý mỉa mai.
Chết tiệt… đấy là lý do anh đến tận đây.
“Dĩ nhiên rồi, ngài Grey. Thế nhé Ana,” Roach khẽ chào rồi đóng cửa đi ra. Tôi đã phục hồi khả năng nói.
“Ngài Grey, rất vui được gặp ngài.” Tôi mỉm cười, quá mức duyên dáng.
“Cô Steele, tôi ngồi được không?”
“Công ty của ngài mà.” Tôi chỉ chiếc ghế Hannah vừa đứng dậy.
“Đúng thế.” Anh nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt không vui. Giọng nói không mạch lạc. Anh đang căng thẳng và giận dữ – tôi có thể cảm nhận được điều đó trong bầu không khí quanh mình. Khi thật. Lòng tôi sắt lại.
“Phòng làm việc của em nhỏ nhỉ,” anh nhận xét khi ngồi đối diện bàn tôi.
“Nó vừa với em.”
Anh nhìn tôi hờ hững, nhưng tôi biết thực ra anh đang giận. Tôi hít một hơi thật sâu. Chuyện này sẽ chẳng vui vẻ gì.
“Vậy em có thể giúp gì anh, Christian?”
“Anh chỉ đi kiểm tra tài sản của mình.”
“Tài sản của anh ư? Tất cả hả?”
“Tất cả. Một vài thứ cần được dán lại mác.”
“Dán lại mác là sao? Bằng cách nào?”
“Anh nghĩ em hiểu.” Giọng anh pha chút đe dọa.
“Xin anh – đừng bảo rằng anh bỏ dở một ngày làm việc sau khi đi vắng ba tuần lễ chỉ để tới đây và cãi vã với em về chuyện tên họ.” Em không phải món đồ sở hữu!
Anh xoay người, bắt chéo chân. “Không hẳn là cãi cọ. Không đâu.”
“Christian, em đang làm việc.”
“Xem chừng em đang buôn chuyện với trợ lý về anh.”
Má tôi đỏ ửng. “Bọn em đang duyệt qua kế hoạch công việc,” tôi nhấm nhẳng. “Và anh chưa trả lời câu hỏi của em.”
Có tiếng gõ cửa. “Mời vào!” Tôi quát, hơi lớn tiếng.
Hannah mở cửa và mang vào một chiếc khay nhỏ. Bình sữa nhỏ, bát đường, cà phê pha trong phin – chị ấy đã chuẩn bị hết sức chu đáo. Chị đặt khay trên bàn tôi.
“Cảm ơn chị, Hannah,” tôi nói nhẹ, ngại ngùng vì vừa quát hơi to.
“Ngài có cần gì thêm không, ngài Grey?” chị ấy hỏi mà giọng run rẩy. Tôi những muốn trừng mắt với chị ta.
“Không, cảm ơn cô. Thế thôi.” Anh nở nụ cười tươi rói, gợi cảm kinh hồn. Cô nàng đỏ mặt rồi điệu đàng đi ra. Christian chuyển sự chú ý về phía tôi.
“Nào, cô Steele, chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Anh đột ngột làm gián đoạn ngày làm việc của em để cãi cọ về chuyện cái tên.”
Christian chớp mắt một cái – ngỡ ngàng, tôi đoán thế, vì giọng điệu dữ dằn của tôi. Ngón tay thon dài khéo léo nhặt một xơ vải vô hình trên đầu gối. Nó làm phân tán tư tưởng tôi. Anh làm thế là có chủ ý. Tôi nheo mắt nhìn anh.
“Anh thích có những chuyến ghé thăm bất thình lình. Để cấp dưới làm đúng phận sự, còn vợ thì ở đúng chỗ của mình. Em hiểu đấy.” Anh nhún vai, môi mím lại hách dịch.
Vợ ở đúng chỗ của mình ư? “Em không biết anh lại dư thời gian thế,” tôi bật lại.
Mắt anh lạnh băng. “Sao em không muốn đổi tên khi đi làm?” Anh hỏi, giọng nói đều đều toát lên vẻ đáng sợ.
“Christian, ta có phải tranh luận chuyện đó ngay không?”
“Anh tới đây rồi. Chẳng có lý do gì lại không nói luôn cả.”
“Em còn cả tấn công việc phải làm, vì đi vắng suốt ba tuần liền.”
Đôi mắt anh lãnh đạm, dửng dưng – thậm chí xa cách. Tôi tự hỏi sao anh có thể lạnh lùng thế sau những gì của đêm qua, sau ba tuần lễ ấy. Chết thật. Hẳn anh giận lắm – rất tức giận. Khi nào anh mới học được cách không phản ứng thái quá cơ chứ?
“Em xấu hổ vì anh à?” Anh hỏi, giọng cố ra vẻ dịu dàng.
“Không đâu! Christian, dĩ nhiên không hề.” Tôi cau có. “Là tại em – không phải do anh.” Ái chà, đôi khi phát bực lên với anh. Anh chàng tự cao tự đại hống hách ngớ ngẩn.
“Sao lại không phải do anh?” Anh nghiêng đầu, chân thành muốn biết, khi anh nhìn tôi bằng đôi mắt mở lớn, có chút gì đó trong anh thoáng lướt qua, tôi nhận ra rằng anh đang đau đớn. Ôi trời. Tôi đã làm tổn thương anh. Ôi không… Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương anh cả. Tôi phải giải thích những lý do khiến tôi có quyết định ấy mới được.
“Christian, khi em nhận công việc này, em chỉ vừa mới quen anh,” tôi nói thong thả, cố tìm lời lẽ thích hợp. “Em không biết anh sắp mua cả công ty này…”
Tôi phải kể những gì trong cuộc nói chuyện chớp nhoáng này đây? Anh là một cỗ máy ưa kiểm soát, đã vậy lại có khuynh hướng dễ cáu giận, và được buông lỏng để tự do hành động vì lẽ anh quá giàu có. Tôi hiểu anh muốn tôi được an toàn, nhưng chính việc anh sở hữu nhà xuất bản đã gây ra những rắc rối chủ yếu ở đây. Nếu anh không can thiệp, tôi có thể tiếp tục làm như bình thường và không phải đối diện với những bất bình hay những lời xì xào bàn tán lên án của đồng nghiệp. Tôi tựa đầu trên hai bàn tay để tránh không phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Sao chuyện đó lại quan trọng với anh vậy?” Tôi hỏi, không còn giữ được thái độ cáu kỉnh ban nãy nữa. Tôi ngước nhìn ánh mắt dửng dưng của anh, đôi mắt sáng long lanh, vô cảm, cảm giác tổn thương vừa nãy giờ đã được che giấu. Nhưng khi vừa nêu câu hỏi, sâu thẳm trong tôi đã biết câu trả lời.
“Anh muốn mọi người đều biết em là của anh.”
“Em là của anh mà – nhìn đây.” Tôi giơ bàn tay trái lên với chiếc nhẫn cưới trên tay.
“Thế vẫn chưa đủ.”
“Chưa đủ chứng tỏ em đã cưới anh ư?” Tôi hạ thấp giọng chỉ như tiếng thì thầm.
Anh chớp mắt, bắt gặp nỗi sợ hãi trên nét mặt tôi. Bỏ chỗ làm này thì tôi sẽ đi đâu? Tôi sẽ làm việc gì khác đây?
“Ý anh không phải thế,” anh cáu kỉnh đáp, đưa tay vuốt mái tóc đã quá dài, khiến nó lòa xòa xuống trán.
“Vậy ý anh là gì?”
Anh nuốt khan. “Anh muốn thế giới của em bắt đầu và kết thúc cùng anh,” anh đáp, nét mặt rất chân thành. Lời giải thích đánh gục tôi. Cảm giác tựa như vừa bị anh thụi một cú đánh thẳng vào giữa bụng, ngã lăn quay và đau đớn. Tôi tưởng tượng ngay tới hình ảnh một cậu bé nhỏ con, tóc hung, mắt xám, ăn mặc lôi thôi, nhếch nhách.
“Đúng thế,” tôi thẳng thừng thừa nhận, vì đó là sự thực. “Em chỉ đang cố tạo dựng sự nghiệp, và em không muốn lợi dụng tên họ của anh. Em phải làm được cái gì đó, Christian. Em không thể bị cầm tù ở Escala hay trong ngôi nhà mới mà không làm gì. Em sẽ phát điên mất. Em sẽ chết ngạt mất. Em vẫn đi làm, và thích thú với công việc. Đây là công việc em mơ ước, là tất cả những gì em mong muốn làm. Nhưng đi làm không có nghĩa rằng em bớt yêu anh hơn. Anh là cả thế giới của em.” Giọng tôi vỡ òa, nước mắt dâng lên mí, chực trào ra. Tôi không được khóc, không phải ở đây. Tôi nhắc đi nhắc lại nó trong đầu. Mình không được khóc. Mình không được khóc.
Anh nhìn tôi, không nói gì. Rồi vẻ tư lự lướt qua mặt anh như thể anh đang cân nhắc những điều tôi vừa nói.
“Anh làm em ngột ngạt ư?” Giọng nói buồn bã, lặp lại của một câu trước kia anh từng hỏi tôi.
“Không… đúng thế… không.” Đây là cuộc nói chuyện khiến tôi điên tiết – tôi không muốn đối thoại kiểu này bây giờ, ở đây. Tôi nhắm mắt, tay bóp trán, cố tìm cách hiểu vì sao chúng tôi sa vào chuyện này.
“Nghe em này, chúng ta đang nói về chuyện tên họ của em. Em muốn giữ lại họ của mình ở đây vì em muốn giữ một khoảng cách giữa anh và em… chỉ ở đây thôi, chỉ có vậy. Anh biết mọi người nghĩ em có công việc này là nhờ anh, khi mà thực tế thì…” Tôi ngừng lại khi thấy anh nhướng mắt. Ôi không… là nhờ anh ấy sao?
“Em có muốn biết tại sao em có công việc này không, Anastasia?”
Anastasia? Chết tiệt. “Sao? Ý anh là gì?”
Anh cựa người cứng đơ trên ghế như thể toàn thân bọc thép. Tôi có muốn biết không ư?
“Ban điều hành ở đây giao em công việc của Hyde để giữ chỗ. Bọn họ không muốn phải chi tiền thuê mới một quản lý cấp cao khi công ty đang trong giai đoạn sang nhượng. Họ chưa biết ông chủ mới định làm gì khi chính thức sở hữu công ty, và rất thông minh, họ không muốn mất một khoản phí tổn đắt đỏ. Thế là họ để em trông nom công việc của Hyde cho tới khi ông chủ mới,” anh dừng lại, miệng nhếch lên cười mỉa mai, “cụ thể là anh, chính thức tiếp quản.”
Ôi chết tiệt! “Anh nói sao cơ?” Vậy ra là vì anh. Trời! Đáng sợ.
Anh mỉm cười, lắc đầu khi thấy tôi hốt hoảng. “Bình tĩnh. Em đã chứng tỏ mình vượt qua thử thách này. Em làm rất tốt.” Giọng anh loáng thoáng xen chút tự hào, mỗi thế thôi đã suýt khiến tôi bị khuất phục.
“Ồ,” tôi lắp bắp, quay cuồng trước tin này. Tôi ngồi ngay đơ trên ghế, miệng há hốc, và sững sờ nhìn anh. Anh lại cựa mình.
“Anh không hề muốn làm em tù túng, Ana. Không muốn nhốt em trong cái lồng mạ vàng. À thì…” Anh dừng lại, nét mặt sạm đi. “À thì, lý trí trong anh không cho phép.” Anh đưa tay vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư như thể đang toan tính dự định nào đấy.
Ơ, anh sẽ định làm gì đây? Anh bất ngờ nhìn lên như thể vừa trải qua khoảnh khắc a-nghĩ-ra-rồi. “Một trong những lý do anh tới đây – ngoài việc xử lý cô vợ sai quấy của mình,” anh nói, mắt nheo lại, “còn là để bàn bạc xem anh sắp làm gì với nơi này.”
Cô vợ sai quấy! Em đâu có sai trái gì, và em càng không phải là tài sản sở hữu! Tôi lại trừng mắt nhìn anh, cơn chực khóc trùng xuống.
“Vậy dự định của anh là gì?” Tôi nghiêng đầu một bên, nhại lại động tác của anh, không kìm được vẻ châm chọc trong giọng nói. Môi anh khẽ nhếch cười. Whoa – lại thay đổi tâm trạng ngay rồi! Tôi làm thế nào mới theo kịp Quý ngài Sớm-Nắng-Chiều-Mưa đây?
“Anh sắp đổi tên công ty – thành Nhà xuất bản Grey.”
Trời đất quỷ thần ơi!
“Và trong khoảng thời gian một năm, nó sẽ là của em.”
Tôi lại há hốc miệng, càng sững sờ hơn.
“Đây là quà cưới tặng em.”
Miệng tôi khép vào rồi lại mở ra, cố chắp nối mọi việc – nhưng đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
“Vậy, anh có cần đổi tên thành Nhà xuất bản Steele không?”
Anh hoàn toàn nghiêm túc. Ôi trời. “Christian,” tôi lí nhí khi cuối cùng tâm trí tôi đã bắt được nhịp với ngôn ngữ. “Anh đã tặng em đồng hồ rồi… Em đâu biết điều hành cả một công ty.”
Anh nghiêng đầu một bên, cau mày nhìn tôi chê trách. “Anh tự quản lý công ty của mình từ khi hai mươi mốt tuổi.”
“Nhưng anh là… anh. Cỗ máy kiểm soát và giỏi giang phi thường. Haiz, Christian, anh học chuyên ngành kinh tế ở Harvard trước khi tự nghỉ học. Chí ít anh cũng có hiểu biết về công việc rồi. Còn em thì bán sơn và dây buộc trong ba năm ở một chỗ làm bán thời gian, thế đấy. Em chưa có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, và hầu như em chẳng biết gì hết!” Tôi càng nói càng cao giọng cho tới khi kết thúc bài đả kích của mình.
“Em là người hiểu biết nhất mà anh biết,” anh sốt sắng phản bác. “Em yêu thích những cuốn sách hay. Em còn không bỏ mặc công việc khi chúng ta đang nghỉ trăng mật. Em đã đọc được mấy bản thảo rồi? Bốn à?”
“Năm,” tôi nhỏ nhẹ.
“Và em đã viết chi chít nhận xét về tất cả những bản thảo đó. Em là một phụ nữ rất thông minh, Anastasia. Anh chắc chắn em sẽ xoay xở được.”
“Anh đang say đấy à?”
“Say mê em,” anh khẽ đáp.
Tôi cười mát, đấy là biểu cảm duy nhất tôi kiểm soát được. Anh nheo mắt nhìn.
“Anh sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất. Ai lại đi mua nguyên cả một công ty cho cô vợ, trong khi nàng mới đi làm chính thức được vài tháng sau khi tốt nghiệp.”
“Em nghĩ anh lại để tâm mấy thứ vớ vẩn thiên hạ nghĩ ư? Hơn nữa, em có phải tự gánh vác một mình đâu.”
Tôi lại trố mắt nhìn anh. Lần này thì anh thực sự mất trí rồi. “Christian, em…” Tôi đưa tay lên vò đầu bứt trán – tôi bị đẩy vào một trải nghiệm cảm xúc thật nhọc nhằn. Anh ấy điên mất rồi? Và từ góc nào đó đen tối và sâu thẳm trong tôi đột nhiên nảy ra nhu cầu không chính đáng là phải bật cười. Khi tôi ngước nhìn anh, mắt anh mở thật lớn.
“Có chuyện gì buồn cười à, cô Steele?”
“Vâng. Tại anh.”
Mắt anh trợn tròn, vừa bất ngờ vừa thích thú. “Thấy chồng mình buồn cười ư? Không được phép thế. Mà em sẽ phải cư xử cho phải phép đấy nhé.”
Mắt anh tối thẫm lại… cái vẻ rất riêng. Ôi không – tôi hiểu ánh mắt ấy. Rất quyến rũ, gợi tình và đầy ham muốn… Không, không, không! Không phải ở đây.
“Đừng nghĩ tới chuyện đó,” tôi cảnh cáo, giọng rất hốt hoảng.
“Nghĩ gì hả Anastasia?”
“Em biết kiểu nhìn của anh rồi. Chúng ta đang ở chỗ làm.”
Anh nhoài người về phía trước, mắt đóng đinh vào tôi, màu xám rực sáng và khao khát. Chết mất! Tôi tự động nuốt khan.
“Chúng ta đang ở trong một văn phòng nhỏ, tường cách âm khá tốt và cửa thì có khóa,” anh thản nhiên đáp.
“Phi đạo đức trắng trợn.” Tôi thận trọng dằn từng tiếng.
“Với chồng mình thì đâu có sao.”
“Với sếp của sếp của sếp em,” tôi nguýt dài.
“Em là vợ anh cơ mà.”
“Christian, không được. Em nói nghiêm túc đấy. Anh có thể yêu em theo kiểu bảy sắc tình ngày chủ nhật[30] vào tối nay. Nhưng bây giờ và ở đây thì không được!”
[30] Nguyên văn: Seven shades of Sunday.
Anh chớp chớp mắt, rồi lại nheo mắt nhìn. Và đột nhiên anh cười thành tiếng.
“Bảy sắc tình ngày chủ nhật hả?”
Anh nhướng mày, thích thú. “Anh có thể để dành em đến lúc đó vậy, cô Steele.”
“Ôi, bỏ cái kiểu cô Steele đi!” Tôi cáu và đập thụp xuống bàn, cả hai tôi cùng giật mình. “Thôi được rồi, Christian. Nếu chuyện này quan trọng với anh đến thế thì em sẽ đổi tên vậy!”
Đôi môi khẽ hé mở, anh hít thở thật sâu. Thế rồi anh cười rạng rỡ, rất vui sướng. Wow…
“Hay lắm.” Anh vỗ tay, rồi đột ngột đứng phắt dậy.
Gì nữa?
“Nhiệm vụ đã hoàn thành. Giờ, anh còn nhiều việc phải làm. Đành xin phép em vậy, bà Grey.”
Á à – anh chàng này khùng thật!
“Nhưng…”
“Nhưng sao, bà Grey?”
Lòng tôi trùng xuống. “Cứ về đi.”
“Anh định thế. Hẹn gặp em tối nay. Anh nóng lòng với bảy sắc tình ngày chủ nhật.”
Tôi quạu cọ.
“À, anh sắp có rất nhiều bữa chiêu đãi đối tác kinh doanh, và anh mong em sẽ đến dự cùng anh.”
Tôi nhìn anh trân trân. Anh cứ thế mà về ư?
“Anh sẽ bảo Andrea gọi cho Hannah để xếp lịch trong thời gian biểu của em. Có vài người em cần gặp mặt. Em nên để Hannah điều phối kế hoạch công việc của em ngay từ giờ đi.”
“Được ạ,” tôi khẽ đáp, hoàn toàn sửng sốt, hoang mang và choáng váng.
Anh nhoài người qua bàn. Gì nữa đây? Tôi bị cuốn theo cái nhìn thôi miên của anh.
“Anh thích hợp tác làm ăn với em, bà Grey.” Trong khi tôi ngồi tê liệt, anh cúi xuống, đặt lên môi tôi nụ hôn thật dịu dàng êm ái. “Hẹn sau nhé, em yêu,” anh khẽ nhắn nhủ, rồi đứng phắt dậy, nháy mắt với tôi, và bỏ đi.
Tôi gục đầu xuống bàn, cảm giác như vừa bị đoàn tàu hỏa chèn qua – đoàn tàu ấy là người chồng yêu dấu của tôi. Anh ấy hẳn là người trái khoáy, phiền nhiễu và dễ gây bực mình nhất quả đất. Tôi ngồi dậy và dụi mắt lia lịa. Tôi vừa đồng ý cái quái gì nhỉ? Được rồi, Ana Grey điều hành Nhà xuất bản Seattle Independent – à, ý tôi là Nhà xuất bản Grey. Anh chàng mất trí thật rồi. Có tiếng gõ cửa, Hannah ló đầu vào. “Cô ổn chứ?” chị ấy hỏi.
Tôi cứ gây ra nhìn chị. Chị ta cau mày.
“Tôi hiểu cô không thích tôi hỏi – nhưng tôi pha cho cô tách trà nhé?” Tôi gật đầu.
“Tôi mang lên ngay, Ana.”
Tôi ngẩn người nhìn màn hình máy tính, vẫn choáng váng. Làm thế nào để khiến anh hiểu nhỉ? À, gửi email!
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: KHÔNG PHẢI TÀI SẢN SỞ HỮU
Ngày: 22 tháng 8 năm 2011 14:23
Tới: Christian Grey
Gửi ngài Grey
Lần sau đến gặp em, ngài hãy xếp lịch hẹn, để em chí ít cũng đề phòng trước cơn cuồng nộ độc đoán hống hách tuổi vị thành niên của ngài.
Vợ của ngài, Anastasia Grey
Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Bảy sắc Tình Ngày Chủ Nhật
Ngày: 22 tháng 8 năm 2011 14:34
Tới: Anastasia Steele
Gửi bà Grey Yêu dấu Của Tôi (nhấn mạnh Của Tôi)
Biết nói gì để biện hộ đây? Anh ở gần kề thôi mà.
Và, em không phải một tài sản sở hữu, em là vợ yêu của anh.
Bao giờ cũng thế, em khiến anh rất vui.
Christian Grey
CEO Kiêm Bạo Chúa Hách Dịch, Grey Entreprises Holdings, Inc.
Anh ấy cố tếu táo, nhưng tôi không có tâm trạng nào cười đùa được. Tôi hít một hơi sâu rồi trở lại với đám thư từ CHRISTIAN IM LẶNG KHI tôi leo lên xe chiều tối hôm ấy.
“Chào anh,” tôi lí nhí.
“Chào em,” anh dè dặt đáp – mà đúng là anh nên thế.
“Có phá rối công việc của ai khác hôm nay không?” Tôi hỏi quá mức duyên dáng.
Khuôn mặt anh thoáng phớt một nụ cười. “Mỗi Flynn.”
Ôi.
“Lần tới gặp ông ấy, em sẽ cho anh xem cả một danh sách các chủ đề em muốn khai thác,” tôi nguýt dài.
“Em có vẻ bực bội thế, bà Grey.”
Tôi nhìn chăm chăm vào lưng Ryan và đỉnh đầu Sawyer ngồi phía trước tôi. Christian nhích người ra cạnh tôi.
“Này,” anh dịu dàng gọi khẽ, nắm lấy tay tôi. Suốt cả buổi chiều, đáng lẽ phải tập trung vào làm việc thì tôi lại mải mê nghĩ xem sẽ nói gì với anh. Nhưng cứ mỗi giờ trôi qua tôi lại càng tức giận. Tôi chán ngấy cái kiểu ứng xử trẻ con, huỵch toẹt, bất chấp và vô lý của anh rồi. Tôi vùng vằng gạt tay anh ra – điệu bộ cũng bất chấp như trẻ con.
“Em giận anh à?” anh khẽ hỏi.
“Vâng,” tôi rít lên. Tôi hằm hằm khoanh tay trước ngực phòng vệ, mắt nhìn ra cửa sổ. Anh nhích lại gần tôi hơn, nhưng tôi sẽ không chịu nhìn anh đâu. Không hiểu sao tôi lại giận anh thế – nhưng rõ ràng là tôi đang rất bực. Thực sự cáu điên lên được.
Ngay khi xe dừng lại bên ngoài Escala, tôi mặc kệ nghi thức, tay xách cặp nhảy ra khỏi xe. Tôi dậm chân đi vào tòa nhà, không thèm ngoái lại xem ai đang đi theo. Ryan hấp tấp lao vào sảnh ngay lưng tôi, rồi nhào về phía thang máy nhấn nút gọi.
“Gì thế?” Tôi quát lên khi anh ta đứng sát sạt. Anh ta đỏ bừng má.
“Xin lỗi, thưa bà,” anh ta lí nhí.
Christian bước tới, đứng cạnh tôi cùng chờ thang máy, còn Ryan lui ra sau.
“Thế ra em không chỉ giận với mỗi mình anh à?” Christian hỏi, vẻ tỉnh khô. Tôi ngó sang thấy mặt anh thoáng cười.
“Anh đang cười nhạo em à?” Tôi nheo mắt.
“Nào dám,” giơ tay ra đỡ như thể tôi đang chĩa súng ra doạ. Anh đang mặc bộ vét xanh dương đậm, trông rất bảnh bao và sáng sủa với mái tóc bồng bềnh gợi cảm cùng vẻ mặt ngây thơ.
“Anh phải cắt tóc đi,” tôi làu bàu. Quay ngoắt người, tôi bước vào thang máy.
“Thế à?” anh đáp, tay vuốt ngược tóc trên trán, bước theo tôi.
“Vâng.” Tôi nhập mã số căn hộ vào bảng phím.
“Em chịu nói chuyện với anh rồi à?”
“Thì thế.”
“Chính xác thì em giận chuyện gì? Anh cần có chỉ dẫn chứ,” anh thận trọng hỏi.
Tôi ngoảnh lại nhìn anh ngạc nhiên.
“Anh thực sự không biết à? Hiển nhiên với một người thông minh như anh hẳn cũng biết sơ qua rồi chứ? Không tin là anh chậm hiểu thế.”
Anh hốt hoảng giật lùi một bước. “Em giận lắm rồi. Anh tưởng chúng ta đã giải quyết mọi chuyện trong phòng làm việc của em rồi chứ,” anh lúng túng hỏi.
“Christian, em chỉ chấp nhận có điều kiện những đòi hỏi vô lý của anh. Thế thôi.”
Cửa thang máy mở, tôi lao ngay ra. Taylor đang đứng ở sảnh ngoài. Ông vội lùi lại và im lặng khi tôi phóng vọt qua ông.
“Chào anh, Taylor,” tôi khẽ chào.
“Bà Grey,” ông đáp lại.
Quẳng cặp ngoài sảnh, tôi đi vào phòng sinh hoạt chung. Bà Jones đang đứng cạnh bếp.
“Xin chào, cô Grey.”
“Chào bà Jones,” tôi khẽ giọng chào lại, bước thẳng tới chỗ tủ lạnh và lôi ra một chai vang trắng. Christian đi theo vào bếp, không rời mắt khỏi tôi khi tôi với chiếc ly từ tủ chạn. Anh cởi áo vest rồi hờ hững vắt nó trên mặt bar.
“Anh có muốn uống gì không?” Tôi hỏi với vẻ cực kỳ duyên dáng.
“Không, cảm ơn,” anh đáp, mắt vẫn dính vào tôi, tôi hiểu ra anh đang hoàn toàn bất lực. Anh không biết phải làm gì với tôi. Đúng là một việc dở khóc dở cười, ôi, quỷ tha ma bắt anh đi! Suốt từ cuộc gặp gỡ ban chiều, tôi cứ khó chịu vì thấy bản thân thật đáng thương. Anh chậm rãi tháo cà vạt, rồi thong thả cởi cúc áo cổ. Tôi tự rót một ly sauvignon blanch[31], Christian thì luồn tay vuốt tóc. Khi tôi quay ra thì bà Jones đã đi mất. Chết tiệt! Bà ấy là tấm khiên chắn của tôi. Tôi nhấp một ngụm rượu. Ưm. Ngon đấy.
[31] Rượu vang nho xanh của nguồn gốc từ Pháp, sau này các địa danh nổi tiếng sản xuất rượu này là Chile, New Zealand, California, Loire Valley, Bordeaux.
“Thôi nào,” Christian khẽ nói. Anh tiến lên hai bước, đứng trước mặt tôi. Anh dịu dàng vén tóc ra sau tai tôi và vuốt ve vành tai, khiến tôi rùng mình. Có phải đó là cái tôi nhớ nhung suốt hôm nay. Sự đụng chạm của anh? Tôi lắc đầu, khiến anh bỏ tay khỏi tai tôi, rồi tôi ngước lên nhìn anh.
“Nói chuyện với anh đi,” anh nài nỉ.
“Để làm gì? Anh đâu có thèm nghe em.”
“Có mà. Em là một trong rất ít người anh thực sự lắng nghe.”
Tôi uống một ngụm rượu nữa.
“Có phải vì chuyện tên họ của em?”
“Đúng và không. Mà là về cách anh đối xử với vấn đề em bất đồng quan điểm với anh.” Anh nhìn vào mắt anh, chờ anh nổi giận.
Anh nhướng mày. “Ana, em thừa biết anh có… vấn đề mà. Anh rất khó bỏ qua những gì liên quan đến em. Em hiểu rõ mà.”
“Nhưng em không phải trẻ con, cũng không phải tài sản sở hữu.”
“Anh biết.” Anh thở dài.
“Thế thì đừng đối xử với em như thế nữa,” tôi van xin.
Anh vuốt tay dọc má tôi, đầu ngón cái xoa nhẹ bờ môi dưới.
“Đừng giận nữa. Em vô cùng quý giá đối với anh. Giống như một bảo vật vô giá, như một bé con,” anh nhẹ nhàng nói, vẻ mặt rất trịnh trọng. Lời anh nói khiến tôi mơ màng. Như một bé con. Quý giá như một bé con… vậy ra, một bé con sẽ quý giá đối với anh!
“Em không là gì trong những thứ đó cả, Christian. Em là vợ anh. Nếu anh bị tổn thương khi em chưa chịu đổi tên, anh chỉ cần bảo em một tiếng.”
“Tổn thương ư?” Anh nhăn mặt, có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi về nhận xét này. Anh đột nhiên đứng thẳng người, vẫn cau mày, liếc nhanh đồng hồ đeo tay. “Kiến trúc sư sắp tới đây trong chưa đầy một tiếng nữa. Chúng ta nên ăn tối thôi.”
Ôi không. Tôi thầm la lên. Anh chưa chịu trả lời tôi, và giờ tôi phải tiếp Gia Matteo. Đúng là ngày rộng tháng dài, họa vô đơn chí. Tôi cau có nhìn Christian.
“Chưa nói hết chuyện mà,” tôi nhắc.
“Còn gì để bàn nữa đâu?”
“Anh có thể bán công ty.”
Christian vặn hỏi. “Bán ư?”
“Vâng.”
“Em nghĩ anh tìm được người mua thời điểm thị trường bây giờ à?”
“Anh mua giá bao nhiêu?”
“Khá rẻ.” Anh trả lời dè dặt.
“Thế nhỡ nó sập thì sao?”
Anh tủm tỉm cười. “Chúng ta sẽ trụ được. Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ để nó sập, Anastasia. Chừng nào em còn làm ở đấy.”
“Còn nếu em bỏ việc?”
“Thế làm gì?”
“Em chưa biết. Một việc khác.”
“Em chẳng bảo đấy là công việc mơ ước của mình. Và hãy tha thứ nếu anh nhầm, nhưng anh chẳng đã hứa trước Chúa, cha Walsh và trước toàn thể họ hàng thân thiết rằng mình sẽ “yêu thương em, ủng hộ mọi hy vọng và mong ước, bảo vệ em an toàn bên cạnh anh.””
“Trích dẫn lời thề ước trong hôn lễ với em là chơi ăn gian.”
“Anh chưa từng hứa phải chơi trung thực với những gì liên quan tới em. Vả lại thì,” anh nói thêm, “chính em trước kia từng đem lời thề nguyện của mình ra làm vũ khí chĩa vào anh.”
Tôi chau mày. Quả đúng thế.
“Anastasia, nếu em vẫn còn giận anh thế, cứ trút lên anh lát nữa, trên giường.” Giọng anh bỗng trầm đục, chứa chan khát khao, đôi mắt cháy bỏng.
Gì cơ? Trên giường? Cách nào?
Anh cười thích thú khi thấy vẻ mặt tôi. Anh mong tôi trói anh treo lên ư? Khi thật!
“Bảy sắc tình ngày chủ nhật,” anh ê a. “Anh mong lắm đấy.”
Whoa!
“Gail!” Anh chợt lớn tiếng gọi, bốn giây sau, bà Jones xuất hiện. Bà ấy từ đâu ra thế? Phòng làm việc của Taylor ư? Có dỏng tai lắng nghe không? Ôi, không lẽ nào.
“Thưa ngài Grey?”
“Làm ơn dọn bữa cho chúng tôi.”
“Có ngay, thưa ngài.”
Christian vẫn không rời mắt khỏi tôi. Anh dõi theo dè chừng như thể tôi là sinh vật lạ đang nhăm nhe bỏ trốn. Tôi uống một ngụm rượu.
“Anh nghĩ sẽ uống cùng em một ly,” anh nói, thở dài, lại đưa tay lên chải tóc.
“EM VẪN CHƯA ăn xong à?”
“Chưa.” Tôi cúi gằm xuống đĩa mì Ý gần như chưa được đụng một dĩa nào để tránh phải nhìn nét mặt đang sạm lại của Christian. Trước khi anh kịp nói thêm gì, tôi đứng phắt dậy, dọn đĩa ăn trên bàn.
“Gia sẽ tới ngay giờ,” tôi lí nhí. Christian nhăn mặt không vui, nhưng không nói gì.
“Để tôi dọn, cô Grey,” bà Jones nói khi tôi bước vào bếp.
“Cảm ơn bà.”
“Cô không thích món này à?” Bà lo lắng hỏi.
“Nó ngon. Nhưng tôi không đói.”
Bà khẽ mỉm nụ cười thông cảm, quay ra trút đĩa thức ăn thừa đi, rồi xếp hết vào máy rửa bát.
“Anh đi gọi vài cuộc điện thoại,” Christian dặn, nhìn tôi thăm dò rồi biến mất vào phòng làm việc.
Tôi bật ra tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào phòng ngủ. Bữa tối thật ngượng nghịu. Tôi vẫn còn giận Christian, còn anh ấy thì chẳng mảy may nghĩ mình làm gì sai cả. Có thật không? Cô nàng Tiềm Thức nhếch một bên mày nhìn tôi ôn hòa qua cặp kính bán nguyệt. Có chứ. Anh ấy thậm chí đẩy tôi vào thế khó xử hơn lúc ở chỗ làm. Anh còn chẳng đợi thảo luận vấn đề này với tôi khi hai đứa được thoải mái riêng tư tại nhà. Anh sẽ cảm thấy sao nếu tôi cứ xồng xộc vào văn phòng của anh, thản nhiên diễu võ dương oai? Rồi thậm chí tệ hơn nữa đó là việc anh muốn tặng tôi cả một nhà xuất bản! Làm thế quái nào tôi điều hành được một công ty đây? Tôi chẳng biết gì về kinh doanh cả.
Tôi ngắm nhìn đường chân trời thành phố Seattle ngập trong thứ ánh sáng hồng ngọc trai lúc chạng vạng. Và như mọi lần, anh ấy muốn giải quyết những khác biệt bằng cách lên giường… ừm… hết sảnh chờ… đến phòng thư giãn… phòng xem TV… mặt quầy bếp… Thôi đi! vẫn cứ luôn dẫn tới chuyện ấy. Tình dục là kỹ xảo điệu nghệ của anh để đối phó.
Tôi dạo bước vào nhà tắm, cau có nhìn bóng mình trong gương. Trở lại thế giới thực tại thật khó khăn. Lúc trước còn sống trong thế giới bong bóng của mình, chúng tôi cũng xoay xở để bỏ qua sự khác biệt giữa hai người, bấy giờ vẫn quá quấn quýt nghĩ đến nhau. Nhưng giờ thì sao? Trong thoáng chốc tôi bị cuốn trở về ngày làm đám cưới, nhớ lại cảm giác lo lắng hôm đó – Lập gia đình hấp tấp… Không, tôi không được suy nghĩ như thế nữa. Tôi đã biết mình sẽ cưới anh chàng Lắm Chiêu Lắm Trò mà. Tôi phải ráng kiên nhẫn, rồi cố giải thích cặn kẽ để anh hiểu.
Tôi nhíu mày ngó mình trong gương. Trông nhợt nhạt quá, mà giờ phải tiếp cô nàng kia nữa.
Tôi đang mặc chân váy công sở màu ghi và áo sơ mi sát nách. Tốt thôi! Nữ Thần Ham Muốn trong tôi đang mải mê tẩy lớp sơn móng tay bóng đỏ chót. Tôi cởi hai cúc áo, để cổ áo xẻ trễ. Tôi rửa mặt, rồi cẩn thận trang điểm lại, dùng nhiều mascara hơn thường lệ và tô nhiều son bóng lên môi. Hơi cúi đầu xuống, tôi chải tóc thật mạnh tay từ từ gốc tới ngọn. Khi đứng thẳng dậy, mái tóc màu hạt dẻ bồng lên ôm lấy khuôn mặt, xõa xuống ngực. Tôi vén tóc cẩn thận ra sau tai, rồi đi kiếm một đôi cao gót thay cho đôi giày bệt vẫn đi.
Khi tôi quay trở lại phòng sinh hoạt chung, Christian đã trải các phác thảo thiết kế trên bàn ăn. Anh bật nhạc vang lên qua dàn loa, âm thanh khiến tôi khựng lại.
“Bà Grey,” anh nói dịu dàng, rồi tròn mắt nhìn tôi.
“Nhạc gì thế?” Tôi hỏi. Giai điệu tuyệt vời.
“Bản giao hưởng Requiem của Fauré. Trông em khác quá,” anh đáp, ánh mắt cuốn theo tôi.
“Ồ. Em chưa nghe bao giờ.”
“Một bản nhạc êm dịu, dễ chịu,” anh nói thêm, nhướng lông mày lên. “Em vừa làm gì tóc mình thế?”
“Chỉ chải thôi,” tôi lí nhí. Tôi bị những âm thanh ám ảnh làm cho xúc động mạnh. Để mặc bản thảo trên bàn, anh tiến lại gần tôi, bước chậm rãi theo điệu nhạc.
“Nhảy với anh?” anh khẽ mời.
“Trên nền nhạc này ư? Nhạc nhà thờ mà.” Tôi giật kêu lên, choáng váng.
“Ừ.” Anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt tôi, dụi mũi vào tóc tôi, lắc lư theo nhịp. Anh toát ra mùi hương thật tuyệt diệu.
Ôi… tôi nhớ anh biết bao. Tay tôi ôm choàng quanh anh, cố kìm không bật khóc. Sao anh cứ hay làm người ta phải tức điên lên thế?
“Anh ghét cãi cọ với em,” anh nói khẽ.
“Thế thì đừng có cư xử như kẻ ngốc nữa đi.”
Anh bật cười, âm thanh gợi cảm dội lên từ lồng ngực anh. Anh siết tôi vào lòng. “Ngốc ư?”
“Ngu ngốc.”
“Thế thì anh thích ngốc hơn.”
“Đúng đấy. Hợp với anh lắm.”
Anh lại phì cười và hôn lên đỉnh đầu tôi.
“Khúc nguyện hồn?” tôi lí nhí, vẫn còn hơi choáng vì đang khiêu vũ trên nền nhạc này.
Anh so vai. “Chỉ là một một bản nhạc hay thôi mà Ana.”
Taylor tế nhị đằng hắng giọng ở hành lang, Christian buông tôi ra.
“Cô Matteo đã tới,” anh thông báo. Ồ, vui đây!
“Mời cô ấy vào,” Christian đáp. Anh đan tay vào tay tôi vừa lúc cô nàng Gia Matteo bước vào.