-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

BONG BÓNG MÙA HÈ Chương 10 part 3

BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 10 part 3



Ánh mắt anh đang nhìn gương mặt cô từ từ thu lại, Âu Thần thờ ơ hỏi người đứng bên cạnh: “Các cô ấy sao lại có mặt ở đây?”.
Một vị lãnh đạo cấp cao giải thích vì công ty Lỗi Âu đang tìm một nhân vật nữ chính làm gương mặt đại diện quảng cáo sản phẩm mỹ phẩm. Nghe xong, Âu Thần trầm ngâm nhìn Đào Thục Nhi và Thẩm Tường, sau đó lại lướt về Hạ Mạt nhìn chăm chú, ánh mắt sâu lắng trầm tư.
Sau rồi.
Âu Thần hạ thấp giọng: “Cô ấy thích hợp nhất”.
Lời nói phát ra, bốn bề như có tiếng sấm vang rền phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Rất nhanh chóng, đại sảnh công ty lại trở nên yên tĩnh khó ngờ, không gian như ngưng đọng, khí trời như ngưng trệ, ánh mặt trời như đóng băng, quầng sáng băng giá qua bức tường kính rọi tới.
Hạ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu!
Cô nhìn Âu Thần, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Anh đang đùa với cô sao? Là đang diễn một vở kịch ác độc ư? Là đang báo thù những hành động năm đó của cô sao? Hay là… nhưng, ánh mắt anh màu xanh sâu thẳm, u uất và tĩnh lặng, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, khó hiểu. Âu Thần của ngày xưa, cô luôn nắm bắt được mọi trạng thái tình cảm của anh, nhưng, Âu Thần sau năm năm này, tại sao lại đem đến cho cô một cảm giác xa lạ quá hãi hùng.
Đại sảnh công ty Lỗi Âu yên lặng như tờ.
Gương mặt Thẩm Tường và Đào Thục Nhi trở nên khó coi. Thẩm Tường như có tiếng than tắc nghẹn trong cổ họng. Đào Thục Nhi với ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Mạt. Toàn bộ lãnh đạo cấp cao công ty Lỗi Âu đang có mặt trong đại sảnh kinh ngạc nhìn nhau nghi ngờ, xưa nay, hãng mỹ phẩm Lỗi Âu chỉ luôn chọn những nữ minh tinh đang hot làm gương mặt đại diện, cô gái này tên tuổi chưa bao giờ xuất hiện, vậy mà Thiếu gia tự dưng lại đích thân phát ngôn chọn lựa cô ta.
Ánh mặt trời như pha lê.
Rực sáng ngưng đọng quanh Âu Thần và Doãn Hạ Mạt.
Âu Thần mải mê nhìn Doãn Hạ Mạt như thể dồn cả một đời người để ngắm cô, ấy vậy mà cô lại tránh nhìn vào ánh mắt nồng nàn nóng bỏng của anh.
Khi cô đưa ánh mắt tránh nhìn Âu Thần, thoảng như lời nguyền ma thuật đã được giải chú. Âu Thần lạnh lùng nhìn cô một lần cuối rồi bước đi. Lãnh đạo cấp cao công ty Lỗi Âu cũng vội vàng bỏ đi theo sau Âu Thần, chỉ còn Giám đốc bộ phận truyền thông ở lại giải quyết sự việc Thiếu gia lựa chọn gương mặt đại diện quảng cáo vừa đột ngột phát sinh.
“Cô là…”
Giám đốc bộ phận truyền thông khách khí nói với Doãn Hạ Mạt.
Hạ Mạt dõi nhìn theo Âu Thần.
Trong ánh nắng vàng rực, anh cao ngạo, sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp đó đang buộc trên cổ tay, mặt trời rực rỡ trùm lên dáng hình anh, hơi thở anh đâu có thật đến thế. Hạ Mạt thất thần nhìn bầu trời xanh ngoài tường kính, một con chim vỗ cánh bay qua, bầu trời xanh tĩnh mịch như không có thật đang chìm trong giấc ngủ.
***
“Em đã gặp lại hắn.”
Giọng nói nhẹ nhàng, Lạc Hi như cười như không, chăm chú nhìn vào gương mặt thản nhiên của Hạ Mạt, đèn trong xe tù mù, đôi mắt anh sâu thẳm như muốn nhìn thấu xem cô đang nghĩ gì.
Buổi tối, Hạ Mạt về tới nhà, xe Lạc Hi đã đỗ chờ trước cổng. Anh ngồi đằng trước mở cửa cho cô, cô vào trong xe, anh đưa tay kéo cô xích lại gần, hôn nhẹ lên môi cô. Lẽ ra giờ này anh đang có show diễn trực tiếp, cô không hỏi sao anh lại có mặt ở đây, cũng chẳng hỏi sao anh biết cô gặp Âu Thần.
“Vâng.”
Đôi mắt Hạ Mạt màu hổ phách nhạt. Những cảm xúc lúc đầu gặp lại Âu Thần đã dần dần tan đi, chuyện năm năm về trước đã qua đi, qua đi.
“Kiểu đâu lại có thái độ như vậy?” Lạc Hi dựng mày, “Không bị kích động cũng chẳng đau khổ bị thương, hệt như lần đầu gặp lại anh vậy, lẽ nào anh và hắn đều không khiến em rung động chút nào sao?”.
“Vâng.” Nói đoạn, đột ngột, trên gương mặt cô xuất hiện một nụ cười, cô nguýt anh một cái, nụ cười thật xinh tươi dễ thương khác hẳn ngày thường khiến Lạc Hi ngạc nhiên. “Thất vọng không?”
Lạc Hi ngớ người.
Từ khi gặp lại, Hạ Mạt lúc nào cũng bình thản như không, chẳng thể hiện chút tình cảm nào. Hạ Mạt của năm năm trước lúc gay gắt, lúc mỉa mai, lúc lại dịu dàng hình như đã bị năm tháng bào mòn gọt giũa mất dấu hẳn. Anh cho rằng cô đã trở nên thật tròn, thật tròn như quả trứng gà, nhưng, giờ phút này, nụ cười châm chọc mỉa mai của cô đột nhiên khiến anh hiểu ra rằng cô đã không hề thay đổi, tất cả chỉ là được ngụy trang cất giấu khá kỹ càng.
“Em chờ lâu như vậy…”
Mí mắt cô chuyển động, nụ cười thật xinh tươi.
“… Có nghĩa là chờ đợi giờ khắc em và anh ta tương ngộ, có đúng không? Có lẽ đoán biết trước em và anh ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau, dù là gặp lại trong công ty Lỗi Âu hay ở bất kỳ chỗ nào đi nữa, anh ta đúng là đã trở về, sớm muộn gì em và anh ta cũng sẽ chạm trán, vì thế anh mới không thể chần chừ chờ đợi thêm, đã hôn em, đã qua lại hẹn hò đi chơi với em. Giống như năm đó anh đã nói, những chuyện anh ta hại anh hồi đó, tới lúc anh sẽ đáp trả tăng lên gấp bội. Suy cho cùng, anh là kẻ thù dai thì sao có thể tha thứ cho em, càng không thể tha thứ nổi cho anh ta.”
Lạc Hi yên lặng nhìn Hạ Mạt. Anh nhận ra, Hạ Mạt mà anh yêu thích phải là như thế này, thông minh như con hồ ly sau lưng mọc chín cái đuôi. Năm năm qua, chắc hẳn cô đã phải nếm trải quá nhiều vất vả và đau khổ nên mới giấu mình kỹ như vậy, không kiếm đâu ra bất kỳ dấu vết gai nhọn sắc cạnh nào ở cô.
Cô nhìn dãy đèn đường như những ngôi sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ xe, giọng nói thật nhẹ nhàng: “Đáng tiếc, lại để cho anh thất vọng rồi”.
Trong màn đêm, giữa khu phố trung tâm rất ít người, mấy chiếc xích đu yên lặng buồn bã, chỉ có một cô bé chừng bảy, tám tuổi cô độc ngồi trên chiếc xích đu màu đen, cô bé cúi đầu hình như đang khóc vì không có ai chơi cùng.
Mái tóc dài dày như rong biển che khuất bên mặt, Lạc Hi nhìn không rõ thần sắc Hạ Mạt thế nào. Anh đưa ngón tay vén tóc cô qua sau tai, gương mặt trắng như ngà, mái tóc dày xõa tung, cảm giác ngón tay đâu phải là sự nhu mỳ mềm mại, là sự bướng bỉnh ương ngạnh nhưng vẫn động lòng người xót thương. Anh vuốt ve mái tóc cô, chầm chậm hỏi:
“Em đã từng yêu anh ta?”
“Khi nào?”
“Trước kia.”
“Chuyện trước kia đúng ra đã phải quên rồi chứ.” Ánh mắt cô thản nhiên.
“Hả? Bố mẹ em không phải rất thích hắn ta sao? Em chăm lo lợi ích cho những người trong nhà như vậy, bố mẹ em rất thích hắn, em cũng phải thích mới đúng chứ!” Anh lạnh nhạt. Hồi đó gia đình họ Doãn đối với Thiếu gia một cung hai kính, thái độ thành thật xen lẫn sợ hãi quá ư là ấn tượng, thật khó quên.
“Họ đã qua đời rồi.” Trái tim Hạ Mạt thắt chặt đau buốt, cô nắm tay thật chặt, cố gắng giữ mình sao thật bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên trở lại.
Lạc Hi kinh ngạc.
“Sao lại thế được…” Giọng anh nghẹn ngào, cổ họng khô khốc, “Chuyện xảy ra hồi nào vậy?”
Cô quay mặt về phía anh, thì ra anh chưa biết gì. Bất giác cô chua xót cười. Cũng đúng thôi, từ khi gặp lại anh, nào đâu có cơ hội để nói cho anh hay những chuyện này. Nhìn gương mặt kinh hãi của anh, cô đắn đo không biết có nên cho anh biết, và giờ nói với anh thế nào.
“Là đúng vào hôm anh ra sân bay, Tiểu Trừng cả đêm khóc sướt mướt, sốt cao, bố mẹ phải đưa nó đi bệnh viện. Trên đường đi gặp một chiếc xe hàng lớn tông vào gây đại họa. Và còn…” Cô nhìn anh, trong đáy mắt hiện lên nỗi đau tàn khốc, “vụ tai nạn thực ra còn liên quan tới anh, anh muốn biết không?”.
Anh kinh ngạc: “Liên quan đến anh?”
“Đúng vậy. Ở sân bay, trên xe bố gọi điện vào máy em đúng lúc anh vứt bỏ chiếc guitar bố tặng anh…” Hạ Mạt nhắm mắt lại, “bố bảo, có lẽ bố không nên đồng ý cho anh đi. Anh sống ở đây đã là người của gia đình này, bố quyết định rồi, cứ cho bố bị mất việc làm, hãy để mọi người được cùng nhau sống chung dưới một mái nhà. Bố bắt em phải gọi anh quay lại, giọng bố rất xúc động. Nhưng ngay sau đó, tiếng va chạm của hai xe kinh hồn truyền qua điện thoại…”. Hạ Mạt vẫn luôn cho rằng, nếu lúc đó bố không quá xúc động, không quá vội vã khẩn thiết yêu cầu cô gọi Lạc Hi quay trở lại, có lẽ, vụ tai nạn đó sẽ không xảy ra.
“Tại sao em không gọi anh lại?!”
“Anh đã nhập vào dòng người.” Cô điềm tĩnh nói, “Hơn nữa, anh quay lại phỏng có ích gì?” Đi Anh du học với anh là cách lựa chọn tuyệt vời nhất, hà tất phải tự làm khổ kéo anh vào gánh chung hoạn nạn.
Đôi mắt Lạc Hi âm u, “Chỉ có Thiếu gia có tiền, chỉ có Thiếu gia mới giúp được em những chi phí thuốc thang đắt đỏ, anh quay lại làm gì, chỉ đáng giọt mưa rơi vào hồ nước, có đúng không?”.
Cô không trả lời anh như thể hai người đang không nói cùng một đề tài: “Bố mẹ mất ngay tại chỗ”. Gương mặt cô bình lặng, trống rỗng nhìn em gái nhỏ bé cô độc trên chiếc xích đu giữa khu phố trung tâm.
Trong xe là sự im lặng chết chóc.
Đèn xe mờ ảo.
“Em đang lừa anh phải không?” Lạc Hi nhếch mép nói nhỏ, những ngón tay cứng ngắc giữa mái tóc dài, trong phút hoảng hồn, anh chẻ chúng ra. Môi Hạ Mạt trắng bệch.
“Anh hy vọng là em dối anh?”
“Em đang lừa dối anh, anh biết em đang lừa dối anh.” Đáy mắt anh băng lạnh, ngón tay giá buốt khôn cùng, “Không có ai muốn thu nhận anh, tất cả mọi người đều muốn vứt bỏ anh, vì thế nên em đừng ảo tưởng anh sẽ tin chuyện đó có thật, cũng đừng lừa anh thêm lần nữa”.
Lồng ngực Hạ Mạt như bị sắc đêm thâm trầm bao phủ. Cô nhìn Lạc Hi, đôi mắt anh gần cô thế kia, màu đen huyền đẹp như mã não, chỉ cần gõ nhẹ một cái là sẽ vỡ tan, thở dài thật khẽ, trái tim cô trở nên mềm yếu khó hiểu.
Cô đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh, nói: “Hãy quên hết những lời em nói nhé, để cho gió trời cuốn đi”.
Nói rồi.
Cô dịu dàng đặt nụ hôn vào giữa trán anh.
Hạ Mạt cũng chẳng hiểu sao mình lại hành động như vậy. Có lẽ, không phải bất cứ chuyện gì cũng buộc phải có lý do riêng của nó, giống như lần đầu tiên thấy anh đứng dưới cây anh đào, anh từ từ quay đầu lại, những cánh hoa nhỏ li ti màu phấn hồng, bậc đá xanh ẩm ướt, trong vườn sương trắng tràn ngập, khoảng khắc ấy mãi mãi khắc sâu trong trí óc cô. Dù thời gian đã lùi xa, cô mãi mãi ghi nhớ hình ảnh một thiếu niên tươi đẹp đứng dưới gốc cây anh đào.
Bàn tay cô làm khuôn mặt Lạc Hi ấm lại.
Trong đôi mắt đen sương khí lại dần xuất hiện, màn đêm yên tĩnh, anh ngơ ngẩn nhìn cô, như đứa trẻ quên đường lạc lối, giây phút này tất cả mọi ngụy trang đều đã biến mất.
“Vậy, giờ đây em còn thích hắn ta nữa không?”
Anh hỏi cô, giọng thăm dò.
Gió đêm thổi qua cửa sổ mở hé, mùa hè không biết đã qua từ lúc nào, đêm buông xuống mang chút lành lạnh, mái tóc cô gió thổi rối bù.
Cô điềm tĩnh đáp:
“Anh ta đã không nhớ nổi em.”
Lạc Hi chau mày, không hiểu ý cô thế nào.
Hạ Mạt khép mi, nụ cười miễn cưỡng thoảng trên môi.
“Anh ta đã bị mất ký ức”.

Ở công ty Lỗi Âu, Âu Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vẫn là nét cao ngạo ngày xưa, vẫn là thói bá đạo ngang ngược ngày xưa, nhưng đôi mắt Âu Thần là một sự xa lạ cô không sao lý giải được. Âu Thần đã hỏi “Cô là ai?” nhưng rõ ràng anh ta lại biết tên cô là “Doãn Hạ Mạt”. Cô chỉ có thể lý giải rằng, anh ta đang chơi một trò đùa ác độc với cô. Tuy nhiên, trong trí nhớ của cô, Âu Thần đâu phải là một người có thói quen thích đùa với người khác, anh chỉ biết chiếm hữu và cướp đoạt, chỉ cần muốn cái gì, anh sẽ trực tiếp chiếm luôn cái đó, không cần phải hỏi đến ý người khác xem thế nào, có đồng ý hay không.
Có lẽ anh đang trả thù.
Trả thù cô năm đó với thái độ lạnh băng nhất, tàn nhẫn nhất đã làm tổn thương anh.
Cô đã gây tổn thương và đau khổ cho anh.
Hoặc cũng có thể nói, cô đã hoàn toàn mất lý trí để rồi trút giận lên anh.
Năm năm qua đi, biết bao nhiêu oán hận đã tan biến dần, trái tim đã hồi phục, đã trở lại bình yên.
Nhưng anh, con người đã vì cô bị tổn thương, không biết anh có tha thứ cho cô hay không?
Nhưng.
Anh đã mất ký ức.
Bước ra ngoài tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu, Thẩm quản gia đang đứng chờ cô. Thẩm quản gia cho cô hay năm năm trước, Âu Thần gặp tai nạn ô tô nên đã bị mất một phần ký ức, anh đã quên tất cả quãng thời gian liên quan đến cô, cô đứng như trời trồng, ngô nghê, không một phản ứng. Chuyện này là không thể, đó chỉ có thể là một tình tiết hoang đường nhất xuất hiện trong những vở kịch trên ti vi. Nắng chiếu trước mặt cô, hoa mắt, choáng váng, mụ mị, u mê. Những lời Thẩm quản gia nói tiếp theo cô không còn nghe thấy gì nữa.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cô lại nghe Thẩm quản gia đang nói:
“Xin cô hãy quên đi tất cả mọi chuyện về Thiếu gia trước kia.”
Cô trầm tư, u uất. Quên ư? Rốt cuộc Âu Thần thật là người may mắn, anh đã có được cơ hội để quên đi tất cả, bất luận chuyện xưa nhiều ít thế nào, bất luận chuyện xưa oán hận ra sao, bất luận chuyện xưa bao nhiêu vướng mắc, thì ra tất cả, tất cả mọi ký ức đều chỉ dồn lại thành vài tế bào trong bộ não con người, mất chúng đi là có thể quên được tất cả, giống như gió mưa dù cuồng bạo bao nhiêu, hễ qua đi rồi trời sẽ trong sáng lại.
“Chuyện năm đó cô đối với Thiếu gia, tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả.” Thẩm quản gia nhìn cô, hàm ý ẩn chứa trong đôi mắt, “Cô đã làm tổn thương Thiếu gia, chắc hẳn với cậu ấy, cô đã không còn chút tình yêu thương, thế thì… thế thì, xin cô đừng để Thiếu gia nhớ ra mình. Đau thương cô đã đem đến cho Thiếu gia quá nhiều”.
Ngón tay Hạ Mạt nắm chặt.
Bàn tay từ từ nhói đau.

Đêm đầu thu.
Trong chiếc xe đậu bên ngoài khu trung tâm.
Hạ Mạt thất thần nhìn chiếc xích đu trống vắng, bé gái khóc hồi nãy không biết đã bỏ đi từ lúc nào, cô yên lặng ngẩn ngơ nhìn rất lâu. Và rồi cô nhoẻn miệng cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng không thể nói là nhạt nhẽo.
“Mất ký ức…” Lạc Hi lắc đầu không thể tin nổi, nhưng nhìn thần sắc của cô, anh hiểu cô không nói đùa. Đăm đắm nhìn cô, anh hỏi: “Vậy thì em có thích con người hắn sau khi mất ký ức không?”.
“Chưa biết được.”
Cô trả lời thật đơn giản.
Ánh mắt anh vụt phẫn nộ, tức tối, “Hắn đã ấn định em là gương mặt đại diện cho hãng, em có đi không?”.
Cô nhìn anh: “Anh nghĩ thế nào?”.
Lạc Hi im lặng hoàn toàn. Anh hy vọng cô sẽ không tham gia, một cảm giác không an toàn trỗi dậy trong lòng anh, anh không bao giờ quên ánh mắt Âu Thần nhìn cô năm đó, cho dù hắn đã mất ký ức đi nữa, gặp lại cô, chắc chắn một lần nữa Âu Thần sẽ lại bị cô cuốn hút đắm say. Nhưng mà, với các nữ nghệ sĩ, trở thành gương mặt đại diện quảng cáo cho công ty Lỗi Âu là điều hấp dẫn mê hoặc vô cùng, đặc biệt những người mới bước chân vào nghề, thậm chí chỉ cần dựa vào một quảng cáo này là có thể gây cơn sốt cực hot. Nếu là chính anh, anh cũng sẽ không cam tâm từ bỏ cơ hội này dù biết rằng phía trước đầy chông gai trở ngại.
Như nhìn thấu cõi lòng Lạc Hi, Hạ Mạt mỉm cười, nụ cười mờ nhạt: “Không sai, em sẽ đi”. Thế giới này, cần phải nắm chắc cơ hội có thể đạt được thành công, dù cơ hội đó do bất kỳ ai đem tới.
“Nếu như…”
Lạc Hi hít một hơi. Cô ấy không thay đổi, không một chút thay đổi, cô ấy ngụy trang quá khéo, bề ngoài như mây thuận gió hòa, nhưng bên những trong những thứ đúng ra thuộc về cô, những thứ cô cần phải đoạt được, cô nhất quyết không buông tay. Nói cách khác, anh, Âu Thần và cô thuộc cùng một típ người. Có lẽ, chủ định của cả ba người quá giống nhau khiến cả ba sẽ rơi vào những thế vướng mắc ngạt thở khó lường.
“Hạ Mạt, em sẽ lại thích anh ta mất thôi.” Nỗi bi thương choán đầy trong đôi mắt đen, giọng anh rất nhỏ, lời bùa chú nguyền rủa cũng có thể là cơn ác mộng như đang chập chờn trong chiếc xe.
“Anh đang lo sợ à?”
Cô lườm anh.
“Ừ, anh sợ em sẽ rời xa anh để quay về với hắn.” Anh ôm cô, ép cô vào ngực. Những ngày qua anh và cô tuy chưa chính thức xác nhận mối quan hệ, nhưng trong lòng anh, anh cho rằng cô đã ngầm thừa nhận.
Cô dựa vào bờ vai anh.
Bên ngoài, mặt trăng dịu dàng xen giữa những đám mây.
Ánh sáng trong chiếu lên kính xe trong veo.
“Lạc Hi, anh đừng nên yêu em.” Cô nói nhỏ như thể nói cho riêng mình, “Trái tim em không có chỗ cho tình yêu. Em chỉ cần có thành công, thành công mà thôi. Để có được thành công, em sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ. Hôm nay em thích anh, em sẽ ở bên anh. Nếu thích người khác, em cũng sẽ đến với người ta”.
Lạc Hi ôm chặt vai cô, “Người em đang thích là anh, đúng không?”.
Cô nhắm mắt, “Đúng vậy”.
Cô không còn muốn kháng cự thêm điều gì nữa. Đúng vậy, cô thích anh, tuy nhiên, cô không rõ cô đã thích anh ngay lần đầu tiên chạm mặt hồi năm năm về trước hay là lúc ở trong khán phòng nhà hát Bảo Lai anh đệm đàn cho cô hát, cũng có thể là lúc anh hôn cô trên con đường nhỏ lát đá xanh.
“Vậy là đủ rồi.” Anh dịu dàng hôn lên mái tóc cô, nụ cười đẹp như hoa, “Em sẽ mãi mãi yêu thương anh, càng lúc càng yêu, rồi một ngày nào đó anh chết đi, em cũng sẽ vẫn mãi yêu anh như giờ phút này”.
Sắc đêm dần sâu thẳm.
Cô đưa mắt nhìn về nơi xa xăm.
hết: Chương 10