CỰC PHẨM GIA ĐINH
Chương 24: Phu nhân đích thiết khán vọng
Hai tên gia đinh lúc nãy bị đánh thấy mọi người cứ mồm năm miệng mười , lúc thì nói phải đánh đến Uông gia, lúc khác lại đòi phải điều tra rõ xem ai đang phá hoại cục diện yên ổn đoàn kết tốt đẹp này mà dường như quên mất cái đích trước mắt bèn lên tiếng nhắc nhở.
-"Chà ! Đúng .. đúng. Một gia đinh hạ đẳng như ngươi, ngày đầu tiên đến báo danh không những không đi cửa thấp mà còn dám xông thẳng vào cửa lớn, lại dám đánh nhau với gia đinh trung cấp, thật là quá to gan đấy."
Vương quản gia giả bộ ra uy nói.
-"Đúng ! Đánh hắn, đánh hắn.."
Một bọn trung cấp gia đinh cùng hống hách gào thét.
Tất cả bọn gia đinh nha hoàn qua lại đều dừng bước, xem xét cảnh tượng náo nhiệt đang diễn ra trước mắt. Nhìn tên gia đinh mới đến bị bọn người của Vương quản gia vây vào giữa, bọn nha hoàn không nén nổi lo lắng thay cho tên gia đinh mới này, hắn thế nào lại dám trêu chọc Vương quản gia như vậy, thế này chắc chắn thảm rồi.
Lâm Vãn Vinh nhìn bọn chúng làm ầm ĩ lên như vậy, chỉ lắc đầu bất lực. Một cơn gió cát không thể tạo nên thời tiết.
-"Ngươi còn gì để nói không?"
Vương quản gia đắc ý nói:
-"Con mắt của các vị huynh đệ đây rất sáng suốt. Đương nhiên, chỉ cần ngươi khai ra kẻ đứng sau lưng xúi giục thì ta có thể xử lí ngươi khoan dung hơn một chút, đảm bảo không làm khó cho ngươi đâu."
Lâm Vãn Vinh sớm đã nghĩ được những lời nhờ vả rồi nên hắn cười nói:
-"Vậy xin đa tạ sự khoan dung của Vương quản gia."
Hắn cười một cách thần bí, thấp giọng nói:
-"Kì thực , người đứng sau xui giục ta đến đây chính là Phúc bá."
-"Phúc bá?"
Mấy người đó vô cùng kinh ngạc. Trong Tiêu phủ này Phúc bá là một trong những người có tư cách nhất, ngay cả phu nhân và đại tiểu thư cũng rất tôn trọng ông ấy chứ đừng nói đến bọn Vương quản gia .
Lâm Vãn Vinh đã nắm rõ được địa vị cao sang vững chắc của ba lão gia hoả này nên mới dám không hề kiêng nể gì như vậy. Dù sao có được sự bảo vệ của ba lão này thì trong Tiêu phủ chẳng có ai đáng để hắn sợ cả.
-"Ngươi nói là do Phúc bá phái ngươi đến vậy ngươi tên là gì?"
Vương quản gia này ngồi được vào vị trí quản gia thì cũng là người có trí tuệ. Hắn biết nếu quả thật là người mà Phúc bá phái đến thì dựa vào thực lực của hắn e rằng không thể giải quyết nổi tên tiểu tử này.
-"Ta tên là Lâm Tam."
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh toát ra một tia cười mỉa mai tà ác.
-"Ngươi chính là Lâm Tam? Lâm Tam là nhân công hợp đồng đó ư?"
Vương quản gia ngạc nhiên hỏi.
Hôm qua sau khi Lâm Vãn Vinh kí kết bản hợp đồng đó xong thì tin tức lập tức truyền khắp trên dưới Tiêu phủ. Tất cả gia đinh trong Tiêu phủ đều coi kẻ này là một tên đại đại ngốc. Cả đời làm gia đinh trong Tiêu phủ, có ăn có mặc, đãi ngộ lại tốt, đi đâu có thể tìm được công việc tốt như vậy chứ? Tên này chắc chắn não có vấn đề nên mới làm ra cái gì đó gọi là hợp đồng thuê nhân công. Một năm sau Tiêu gia sẽ đá hắn ra khỏi phủ đến lúc đó xem hắn khóc thế nào đây. Tất cả các gia đinh đều có chút cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp tai hoạ.
Đương nhiên, Vương quản gia biết nội tình sự việc không chỉ có như vậy. Tên Lâm Tam này hôm qua được đích thân ba lão lấy tư cách chọn lựa ra hơn nữa còn hết lời khen ngợi. Nghe nói hôm qua khi tên tiểu tử này đến thi còn đến muộn hơn nửa giờ đồng hồ nừa à, hơn nữa Bàng phó quản gia sớm đã nhận được sự dăn dò từ trên là phải lưu ý đến một người tên là Lâm Tam. Vì vậy cho nên hôm qua Bàng phó quản gia đã thu bạc của Lâm Vãn Vinh nhưng sau khi biết hắn chính là Lâm Tam thì không thể không mang ngân lượng trả lại cho hắn.
-"Là ta, ta chính là Lâm Tam ."
Lâm Vãn Vinh cười nói, hắn thấy tất cả bọn gia đinh đang bao vây quanh hắn đều mặt mày biến sắc, có kẻ cười nịnh bợ , có kẻ ngưỡng mộ, còn có vài nha hoàn đỏ mặt nhìn gương mặt anh tuấn của hắn.
-"Cái này, cái này...Lâm Tam, tuy ngươi và Phúc bá có giao tình nhưng ngươi đánh nhau như vậy với gia đinh trung cấp thì dường như có gì đó không phải đúng không?"
Vương quản gia hì hì cười nói. Biết được hắn có ba vị lão tư cách bảo hộ nên ngữ khí của Vương quản gia đã mềm mỏng rất nhiều, nói câu này chẳng qua chỉ là lấy chút thể diện và giữ ý tứ thôi.
-"Ta không đánh nhau."
Lâm Vãn Vinh làm ra một dáng vẻ hoàn toàn vô tội.
-"Chỉ là khi ta vào cửa thì hai vị lão huynh này không chú ý nên đã ngã từ trên bậc cửa xuống thôi. Hai vị lão huynh , các người nói xem có đúng như vậy không?"
Từ khi nghe thấy tên Phúc bá thì hai vị lão huynh bị đòn kia đã biết mình gặp phải thứ dữ rồi. Trong Tiêu gia Phúc bá là nhân vật không ai dám tuỳ ý mạo phạm, ngay cả những nhân vật hung hăng như Vương quản gia và Bàng phó quản gia nhìn thấy ông còn phải vòng đi đường khác, tên Lâm Tam này được Phúc bá bảo hộ thì trận đòn vừa rồi hai người họ phải chịu coi như oan uổng rồi.
Điều đáng hận nhất là tên tiểu tử này còn làm ra vẻ vô tội vênh váo hỏi "hai vị lão huynh, có phải không". Hai tên gia đinh này trong lòng sớm đã chửi rủa Lâm Vãn Vinh những điều tồi tệ nhất nhưng ngoài mặt lại làm ra một vẻ có lỗi, nói:
-"Thì ra là như vậy, xem ra đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi, một sự hiểu lầm."
-"Thì ra là hiểu lầm.Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Vương quản gia lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng tìm được cách hạ màn, sau đó quay bọn nha hoàn và gia đinh đang vây quanh trợn mắt quát:
-"Nhìn cái gì, có gì đáng xem chứ? Không phải làm việc nữa sao? Cẩn thận ta sẽ bẩm báo lại với phu nhân trừ tiền công của các ngươi đấy."
Bọn nha hoàn và gia đinh lập tức ngoan ngoãn tản đi, có vài nha hoàn còn to gan chăm chú nhìn Lâm Vãn Vinh một lát, hiển nhiên là đối với một gia đinh hợp đồng bọn chúng thấy vô cùng tò mò.
Trải qua chuyện này, tuy Lâm Vãn Vinh vừa mới đến Tiêu phủ, hơn nữa lại là một hạ đẳng gia đinh nhưng trong số bọn gia đinh trong Tiêu gia thì cũng được coi là một nhân vật rồi.
Vị Vương quản gia này tuy cũng có chút bị mất thể diện nhưng ông ta vốn là một người cơ trí ben sắp xếp Lâm Vãn Vinh là thủ hạ của Phúc bá. Hôm qua trong khi bàn bạc với ba vị lão đầu, cả ba vị đều đưa ra lời mời nhiệt tình đối với Lâm Vãn Vinh, nào là đại trù, công tượng, viên đinh, đối với ba chức vụ này Lâm Vãn Vinh hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào cả. Hắn ở đây chẳng qua chỉ là để qua ngày đoạn tháng, một năm sau hắn sẽ phủi tay ra đi thôi.
Vì vậy trong ba bộ phận đó Lâm Vãn Vinh chọn đi chọn lại, cuối cùng hắn chọn Phúc bá .Dưới quyền ông ấy ngày ngày tưới nước tỉa hoa cũng là một việc thích thú đấy chứ. Đối với việc trồng hoa, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không hề biết nhưng thưởng thức hoa thì lại là sở trường của hắn rồi.
Vương quản gia sắp xếp xong chuyện của Lâm Vãn Vinh rồi mới dẫn mọi người rời khỏi.
Lâm Vãn Vinh vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, vừa đi được vài bước thì thấy có người kéo tay , quay đầu lại nhìn thì ra là tên tiểu tử vừa chui lỗ chó lúc nãy.... tên mọt sách Tiêu Phong .
Tiêu Phong quan tâm hỏi:
-"Lâm huynh, vừa nãy ta nhìn thấy huynh bị Vương quản gia bắt , huynh không sao chứ?"
-"Không sao, không có chuyện gì cả."
Lâm Vãn Vinh cười thật lớn rồi vỗ vỗ vai Tiêu Phong nói:
-"Tiêu Phong huynh, sau này trong Tiêu gia đại trạch này, nếu có ai bắt nạt huynh hãy nói với người huynh đệ là Lâm Tam ta đây. Để ta xem ai dám động đến huynh."
Vừa nãy Lâm Vãn Vinh nghênh ngang xông thẳng vào từ cửa chính thì không nói nhưng lại nghe nói hắn còn dùng nắm đấm nói chuyện với hai tên gia đinh trung cấp mà lại không có chuyện gì khiến cho tên mọt sách Tiêu Phong giờ đây nhìn hắn với con mắt vô cùng thán phục, có hắn chiếu cố tới thì quả là rất tốt à.
Tiêu Phong do đã có vài năm theo đuổi sự nghiệp đèn sách nên nói chuyện rất thích trích thơ dẫn văn, hắn được phân công công việc là làm hạ thủ cho mấy vị sư gia, rèn luyện một vài năm không chừng còn có thể làm đến chức sư gia . Đến lúc đó cũng coi như được gia nhập vào hàng ngũ những người cấp cao trong Tiêu gia rồi, cũng có thể có một chút vinh quang nho nhỏ. Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn nói:
-"Có tiền đồ, có tiền đồ! Chăm chỉ làm ciệc nhé!"
Tiêu Phong xấu hổ cười nói:
-"Sau này còn phải nhờ Lâm huynh chỉ giáo nhiều."
Từ biệt Tiêu Phong, Lâm Vãn Vinh tìm đến thẳng bộ phận viên đình của Phúc bá.
Khu vườn của Tiêu gia tuy rộng lớn nhưng Phúc bá lại ở một góc vô cùng hoang vu hẻo lánh nên Lâm Vãn Vinh phải hỏi năm tên gia đinh bốn đứa nha hoàn mới có thể tìm thấy.
Đây là một tiểu viện vô cùng thanh tĩnh, sau lưng dựa núi, trong vườn trồng không biết cơ man nào là hoa hoa cỏ cỏ. Mẫu Đơn nghiêng nước nghiêng thành, Thược Dược diễm lệ toả hương ngào ngạt, Thu Cúc lặng lẽ hương thầm, Lan Hoa quân tử trong gió, trăm hoa khoe sắc đẹp đến không biết dung từ ngữ nào để diễn tả. Lâm Vãn Vinh thấy trong lòng vô cùng vui sướng, đây quả thật là một nơi tuyệt vời để thưởng thức vẻ đẹp của các loài hoa.
Đi xuyên qua biển hương hoa ấy là đến một tiểu viện u tĩnh. Một chiếc cổng vòm hình tròn ngăn cách giữa vườn hoa và tiểu viện. Đi đến cổng vòm, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là sự xuất hiện của hai căn phòng nhỏ, ngói đỏ gạch xanh, trong phòng chỉ có một chiếc giường và bốn chiếc ghế. Tuy trang trí chỉ có như vậy nhưng nếu so với căn lều cỏ bên ngoài thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lâm Vãn Vinh hài lòng gật đầu, có thể có một cái tổ an lạc như vậy xem ra cũng không tồi đâu. Hắn quay đầu nhìn xung quanh một vòng tìm kiếm Phúc bá nhưng ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Lão đầu này, đi làm hay lười biếng trốn đâu đó? Lâm Vãn Vinh chẳng biết làm thế nào bèn đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng gọi lớn:
-"Phúc bá , Phúc bá! Ông ở đâu?.."
Một âm thanh từ vườn hoa truyền đến nói:
-"Ta ở đây, Lâm Tam."
Nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, Lâm Vãn Vinh thấy Phúc bá đang ngồi trên thảm cỏ vun gốc cho cây Mẫu Đơn, do cành cây che khuất thân ảnh ông ta nên chả trách Lâm Vãn Vinh không tìm thấy.
Lâm Vãn Vinh cười mỉa mai tiến đến nói:
-"Phúc bá, ta đến báo danh với ông đây."
Phúc bá gật đầu nói:
-"Nhìn thấy ngươi rồi. Thế nào? Nhìn vườn hoa của ta có cảm giác thấy sao?"
Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi cái không khí đầy hương hoa ấy, hắn vui vẻ nói:
-"Hương hoa quanh người, chỉ mong được ngủ dưới hoa suốt ngày thôi."
Phúc bá cười ha hả nói:
-"Chờ xem! Có ngươi ngửi hương hoa thì hoa cỏ của Tiêu gia sẽ lớn nhanh lắm đây. Sau này dựa cả vào ngươi đấy."
-"Đợi đã , đợi đã.."
Lâm Vãn Vinh giật mình nhảy cả lên, hắn chỉ là đến để qua ngày thôi, thực sự muốn hắn chăm hoa tỉa cây thì hắn không phải là loại người đó. Hắn nói:
-"Phúc bá, lão nhân gia, lão đã trồng hoa bao năm nay, trách nhiệm to lớn trong việc chăm sóc khu vườn đương nhiên phải do lão đảm nhiệm rồi.Còn ta ư? Cái gì cũng không biết , nếu không cẩn thận làm sai chuyện gì đó thì sẽ làm hỏng danh tiếng của lão đó. Như vây ta làm sao gánh vác được đây cho nên tốt nhất là ta cứ đứng bên cạnh lão, làm thủ hạ cho lão là được rồi."
Phúc bá liếc mắt nhìn hắn nói:
-"Xem ra tiểu tử ngươi cũng còn có chút biết mình biết người đó. Sau này ngươi cứ theo ta, chăm chỉ học hành, có được môn nghệ thuật này đảm bảo cả đời ngươi ở Tiêu phủ không cần phải lo cái ăn cái mặc."
Tuy Lâm Vãn Vinh không muốn ở Tiêu gia này cả đời nhưng hắn là một người cơ mưu. Hắn biết bản thân còn phải ở đâu một năm nữa, Phúc bá là một cái ô bảo hộ nên hắn vẫn cần phải nịnh bợ ông ta.
Thấy Phúc bá đứng dậy Lâm Vãn Vinh vội vàng mang đến cho ông một chiếc ghế đẩu mời lão nhân gia an toạ. Sau đó hắn lại vào nhà lấy nước cho Phúc bá rửa tay và không quên cung kính rót tận tay ông ta một cốc trà nóng. Cuối cùng hắn còn bỏ công tìm ra một chiếc quạt và đứng cạnh Phúc bá nhè nhẹ phe phẩy. Hành động ân cần cực độ như thế so với sự hung hãn lúc mới vào cửa quả là hai người hoàn toàn khác nhau.
-"Cái này, Lâm Tam. Bây giờ đã là cuối thu rồi. Cái quạt của ngươi có phải là mát quá không?"
Phúc bá nói với hắn có ý nhắc nhở.
-"Không sao đâu, không sao đâu. Phúc bá lão đương ích tráng, dương hoả vượng thịnh, chỉ vài cái nhỏ nhặt này có đáng là gì đâu."
Lâm Vãn Vinh không hổ là một kẻ lẻo mép, hắn tiếp tục cung kính nói.
Lúc này Phúc bá cũng không nói nhiều nữa mà tự nhiên hưởng thụ sự phục vụ của hắn.
Nói chuyện phiếm với Phúc bá vài câu Lâm Vãn Vinh mới biết tình hình của cái bộ phận viên đinh mà hắn đang ở. Phủ này tuy kẻ hầu người hạ nhiều nhưng viên đinh chỉ có hai người là chàng và Phúc bá. Thì ra Phúc bá trồng hoa chăm cây đã hơn ba mươi năm nay một mình đã quen rồi. Đã không biết bao nhiêu lần ông từ chối đề nghị tăng thêm người của phu nhân và đại tiểu thư, lần này nếu không phải vì tuổi tác đã cao hơn nữa Lâm Vãn Vinh lại hợp ý với ông thì Phúc bá cũng quyết không tìm người đến giúp đỡ đâu.
Khổ rồi đây, thì ra là một người cô độc không người trợ thủ. Lâm Vãn Vinh thấy có vài phần uể oải, Phúc bá này giữ thể diện đến mức phải chịu khổ. Không cần nói nữa, sau này tất cả sự sống của vườn hoa cỏ rộng lớn này đều do Lâm Vãn Vinh chịu trách nhiệm rồi. Thế nào không làm cho hắn căm tức vạn phần cơ chứ.
Phúc bá đương nhiên không biết những gì Lâm Vãn Vinh đang nghĩ trong lòng. Ông có tính xấu rất hợp với Lâm Vãn Vinh nên đã bộc lộ hết trước mặt hắn. Ông không ngừng tán dương sự dũng mãnh năm xưa của mình, một mình chăm sóc tốt bao nhiêu hoa cỏ ở đây, nhận được sự thưởng thức của Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân và còn được ban thưởng không biết bao nhiêu là ngân lượng.
Lâm Vãn Vinh không hề có chút hứng thú nào với quá khứ hào hùng vẻ vang của Phúc bá. Hắn dựa lưng vào gốc cây hoa và ngủ gật, vài bông mẫu đơn rơi trên người nhưng hắn cũng không hề hay biết.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Phúc bá không nói nữa thì đã giữa trưa rồi. Từ cuộc nói chuyện lúc nãy với Phúc bá Lâm Vãn Vinh biết rằng bọn người của Phúc bá không sống ở đây. Với những lão tư cách như bọn họ Tiêu phu nhân đã sắp xếp cho bọn họ một nơi riêng để an hưởng tuổi già.
Vì thế mới nói, trong cái tiểu viện này chính là địa bàn của một mình Lâm Vãn Vinh. Nghe đi nghe lại chỉ có thông tin này khiến hắn hơi vui vẻ thích thú một chút.
Tới bữa cơm trưa. Lâm Vãn Vinh lĩnh một bát cơm đi về chỗ mà các gia đinh ăn cơm.
Phúc bá đã giảng giải sơ qua cho Lâm Vãn Vinh về một số quy tắc của việc làm gia đinh, đặc biệt là làm gia đinh trong các gia đình giàu có thì vô cùng kĩ lưỡng .Chủ nhân ăn rồi gia đinh mới được ăn, chủ nhân ngủ rồi gia đinh mới được ngủ. Còn nơi mà gia đinh ăn cơm nói thật ra chỉ là một nhà ăn đơn giản, là nơi dành riêng để những gia đinh nhàn tạp nấu cơm mà thôi. Hôm nay thời gian nhà bếp phát cơm hơi muộn nên bụng Lâm Vãn Vinh sớm đã đói đến mức réo ầm ầm rồi.
Lâm Vãn Vinh bước vào nhà ăn, đưa mắt nhìn khắp một lượt. Nơi này cực kì giản đơn, vài dãy bàn và vài chiếc ghế gỗ, trong mấy chiếc nồi lớn nấu đầy thức ăn, bên cạnh còn đặt hai tấm bảng: 'trung cấp gia đinh ăn ở đây, hạ đẳng gia đinh ăn ở đây'. Cao cấp gia đinh sẽ không ăn cơm ở đây, thân phận của họ không giống nên đương nhiên không thể cùng dùng cơm với lũ tiểu bối được.
Ở khu của trung cấp gia đinh chỉ thưa thớt mười mấy người, rất nhiều người rong họ đưa ánh mắt chế giễu nhìn bọn gia đinh mới đến. Họ có thể tìm thấy trên người bọn gia đinh mới đến một khoái cảm đã lâu không gặp.
Ngược lại, khu của hạ đẳng gia đinh lại vô cùng đông đúc, có khoảng ba bốn mươi người. Nghĩ đến có hàng nghìn người tranh nhau xếp hàng để thi làm gia đinh nhưng chỉ có mấy chục người được chọn, Lâm Vãn Vinh có chút gì đó cảm thấy không đáng thay cho những người không được chọn. Sao chép, sao chép. Đây hoàn toàn là sự sao chép của Tiêu gia. Khỏi phải nói, đây nhất định là xuất phát từ thủ bút tinh minh cường kiền của Tiêu đại tiểu thư rồi.
Đối với Tiêu đại tiểu thư Lâm Vãn Vinh vẫn còn có chút hứng thú. Nói sao thì cũng là một nữ cường, tán tỉnh thì nên chọn loại phụ nữ như vậy, tán xong rồi bỏ sẽ có cảm giác thành công lắm đây. Hơn nữa lợi dụng bức hoạ của người ta kiếm được một món tiền mà không cảm ơn thì cũng chẳng ra sao. Lâm Vãn Vinh cười hì hì mấy tiếng vô cùng đắc ý.
Lâm Vãn Vinh lấy đầy thức ăn vào bát của mình, đặt trên bàn chuẩn bị ăn thì đột nhiên nghe thấy một loạt những âm thanh huyên náo truyền đến:
-"Phu nhân đến! Phu nhân đến. Phu nhân đến thăm tân gia đinh chúng ta."
Một bóng hình xinh đẹp thành thục từ bên ngoài bước vào, thần thái thân thiết , khí chất cao quý. Đúng là Tiêu phu nhân.
Hôm đó Lâm Vãn Vinh chỉ nhìn thấy phu nhân từ xa, hôm nay gặp lại Tiêu phu nhân này quả nhiên xinh đẹp vô cùng, lông mày cong cong, lông mi đen dài, cái miệng đỏ thắm , làn da mịn màng trắng trẻo được chăm sóc rất tốt trông chẳng có gì giống với một người đã bốn mươi tuổi mà chỉ như một thiếu nữ khoảng ba mươi. Cơ thể nở nang tuyệt mĩ, có khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, giữa hàng lông mày cũng có chút gì đó u ẩn, rất có sức quyến rũ.
Lâm Vãn Vinh thầm gật đầu. Tiêu phu nhân này dung mạo đẹp như hoa chả trách có bao nhiêu người lăn lộn trong Tiêu gia như vậy.
Đi bên cạnh phu nhân là Vương quản gia và Bàng phó quản gia. Từ thái độ cung kính của họ với Tiêu phu nhân có thể thấy trong Tiêu gia phu nhân là một người rất có uy vọng. Nghĩ đến năm đó Tiêu phu nhân với thân phận một quả phụ mang theo hai con gái nhỏ mà còn phải kinh doanh sản nghiệp to lớn của nhà họ Tiêu quả thật không dễ dàng gì. Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng có và phần khâm phục, những người có bản lĩnh luôn khiến người khác phải kính phục.