-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 4

Chap 4: 1 tên đã đủ rồi giờ thêm 1 thèng nữa sao?

Bây giờ nó và cậu đang đứng trước phòng hiệu trưởng, cậu đẩy cửa bước vào và nó….lết bước theo sau:

_Em chào thầy._Cậu nói và bước về phía một cái bàn, và yên tọa trên đó là một người đàn ông chạc 35 tuổi, đeo một cái mắt kiếng dày cộm trước mắt, trông rất chi thức.

_2 em là Triệu Thiên Minh và Triệu Á Quy?_Ông thầy lấy ngón út đẩy cặp kính lên rồi đứng dậy.

_Vâng ạ._Nó và cậu đồng thanh.

_Àh, 2 em chờ tôi chút nhé. Tôi sẽ chọn lớp cho 2 em._Ông nói và ngồi xuống lật lật lở lở rồi nhắc máy lên gọi 2,3 lần sau đó. Mất cả 15 phút rồi ông thầy Hiệu Trưởng ngước mặt lên, đứng dậy và nói:

_2 em sẽ học lớp 11a2. Bây giờ tôi sẽ dẫn 2 em về lớp._Ông thầy nói rồi bước ra cửa nhưng cũng có phần sợ sệt…Ông thầy đi trước, nó và cậu bước theo sau nhưng bây giờ cậu không khoác tay nó nữa mà đút tay vào túi quần, mặt ngước ngước lên trời nhìn mây nhìn gió.

_Đây là lớp học của 2 em, 2 em vào đi! Thầy có chút chuyện nên đi trước._Ông HT nói

xong thì đánh quân bài “chuồn” rồi phóng nhanh khỏi tầm mắt của cậu. Cậu nghênh ngang đẩy cửa bước vào còn nó thì bẽn lẽn theo sau.

Thấy có người vào lớp bà cô giáo liền quay lại nhìn và bã như bị đóng băng khi nhìn thấy cậu. Lũ con gái “ồ” lên một tiếng rõ to, còn tụi con trai trong lớp thì nằm lăn la liệt trên sàn.

_2 là học sinh mới chuyển đến àh?_Bà cô bừng tỉnh và hỏi chúng nó.

_Chứ cô nghĩ tụi em là ai ạh?_Cậu cau có nhìn bà cô mà làm mấy em phía dưới muốn xĩu. Chẳng là cậu thấy bực mình và hết kiềm chế được rồi, cái trường này như là bị điên không bằng, nhiều chuyện mà còn rắc rối nữa.

_Ờ…ờ, 2 em giới thiệu với lớp đi._BÀ cô hơi run run khi nhìn thấy nét mặt của cậu.

_Tôi tên Triệu Thiên Minh, là học sinh mới chuyển đến. Mong mọi người giúp đỡ._Cậu quay xuống dưới lớp và nói, trên môi còn nở một nụ cười “méo xẹo”. Nhưng mà nụ cười ấy sát thương cao lắm à.

_Còn tôi tên là Triệu Á Quy, rất mong mọi người giúp đỡ._Nó cũng quay xuống và giới thiệu mình nhưng có phần rụt rè. Rồi nó cũng mĩm cười làm lũ con trai chết mê chết mệt.

_Àh, bây giờ 2 em chọn chỗ đi._Bà cô nói mà mắt thì cũng đang dõi theo cậu mà nào có để ý đến nó đâu?

Cậu thì chẳng nói chẳng rằng bước thẳng xuống cái bàn cuối, có 1 cậu tóc đen hơi bạc bạc và ngự trên cái chỗ ngồi ngay canh cậu đó. Còn nó thì đành lầm lũi bước theo và ngồi cạnh cái cậu có mái tóc màu đen đen, trên gương mặt toát lên một cái gì đó rất lạnh lùng….

_Chào cậu, tôi có thể ngồi chỗ này được không?_Nó hỏi cái cậu con trai đó và đưa đôi mắt ngây thơ của mình ra nhìn hắn.. Hắn thì chẳng bảo sao mà chỉ ngước mặt lên nhìn nó từ đầu đến cuối rồi xịch qua 1 bên chừa chổ cho nó.

Nó ngồi xuống chỗ đó và có cảm giác là mình đang bị người ta phóng điện, nó quay sang nhìn hắn và thấy hắn đang chăm chú nhìn vào cái màn hình di động. Mà nhìn kĩ thì trông hắn cũng handsome chứ bộ. Nó nghĩ rồi lôi sách vở ra mà học bài…