Chap 25:
Dấu chấm hết cho sự khởi đầu!
(Lời của Minh kể)
Máu….loang một vệt dài trên nền đất…
Nước mắt cứ tuôn dài trên gò má của một người con gái xinh đẹp…
Đau… Tôi cảm thấy có cái j` đó… như vừa bổ vào đầu mình… một thứ chất lỏng từ đầu tôi chảy xuống. Mọi thứ như mờ đi… mắt tôi dần mờ đi… tất cả… dần biến mất để rồi một màu đen u ám bao trùm lấy tất cả. Trước khi ngất đi, tôi nghe đc tiếng khóc nấc của một cô gái… ko phải Á Quy… tiếng gào thét nghe xé lòng…
Mọi thứ biến mất… màu đen bao trùm tất cả…
~.
~
_Ưm…_Tôi hé mở mắt, mọi thứ dần dấn hiện nhưng chỉ toàn một màu tráng xóa 😐 Đau!!! Thứ mà tôi nhận thức đc đầu tiên tôi cảm nhận đc.
_Ôi!!! Thiên Minh, cậu tỉnh rồi sao!!!_Tiếng một cô gái hét lên trong vui sướng._Bác sĩ!!! Bác sĩ!!! Cậu ấy tĩnh rồi…_Cô gái đó chạy ra khỏi phòng và hét lớn lên. Tôi thấy… có j` đó long lanh nơi khóe mắt cô ấy…
Một lúc sau khi cô ấy ra khỏi phòng thì một vị bác sĩ đáng tuổi và một cô y tá trẻ bước vội vào phòng. Vị bác sĩ đó bước đến cạnh giường tôi và đo đo khám khám j` đó. Cô gái lúc nãy thì đứng bên cạnh giường và lấy hai tay che kín miệng như để ngăn ko phát ra tiếng nấc…
_Ông Jonh… cậu ấy thế nào rồi ạh???_Cô gái đó vội hỏi vị bác sĩ khi ông vừa kiểm tra cho tôi xong.
_Ừm… đây là một hiện tượng rất lạ mà từ trước đến giờ chưa từng có… thiếu gia… hoàn toàn khỏe mạnh và ko hề để lại một biến chứng nào sau sự cố đó! Nhưng thiếu gia còn phải ở lại 1-2 tuần để theo dõi_Vị bác sĩ nhoẻn miệng cười và thông báo tin mừng. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
_Ôi!!! Thật ko ạh… cảm ơn trời phật!_Cô gái đó hét lên trong vui mừng, nước mắt đã lăn dài trên khóe mi.
_“Con gái j` đâu mà mau nước mắt. Chẳng bù cho cái con nhỏ khó ưa đó” *Ý hén là Phi Phi đấy hehe mới tĩnh lại đã nhớ nhõ roài*_Tôi thầm nghĩ và nhếch mép cười.
_Cô ở đây trông cậu ấy, tôi sẽ thông báo với phu nhân và lão gia_Vị bác sĩ đó mĩm cười nhân hậu và bước ra ngoài, cô y tá kia cũng đi theo.
Bây giờ trong căn phòng này, chỉ có tôi và cô gái mít ướt này. Không khí năng nề bỗng bao trùm quanh tôi.
_Cậu… có thấy mệt ở chỗ nào ko?_Cô gái đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường của tôi.
_Tôi ko sao… mà cô là ai?_Tôi nhìn cô gái đó, gương mặt thực sự rất wen. Mái tóc nâu đỏ cắt ngang vai. Đôi mắt to … nhưng… tôi ko thể nhớ được người con gái này.
_Cậu… ko nhận ra tôi cũng phải…_Giọng cô ấy đượm buồn, đôi mắt vẫn rưng rưng nước mắt.
_Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?_Tôi đưa tay sờ lên đầu, gần như chỉ còn đau chút ít. Chứ người tôi thì hoàn toàn chẳng hề hấn j`.
_Cậu… hôn mê đã 2 năm 1 tháng 18 ngày rồi_Cô gái đó nói và nhìn lên tờ lịch troe trên tường.
_C… cái gì???_Tôi tròn mắt nhìn lên tờ lịch treo trên tường._Ngày 15 tháng 5 năm 2011… lúc đó là năm 2008…_Tôi lẩm nhẩm tính lại số ngày. Ko ngờ… lần đó tôi hôn mê lâu như vậy…
_Thiên Minh!!! Thiên Minh!!! Con tôi…_Cánh cữa bỗng mở toang ra. Người phụ nữ đã ngoài 35 nhưng trong bà vẫn toát lên một vẻ đẹp thanh nhã… Gương mặt thì nhễ nhãi mồ hôi và hiện rõ vẽ vui mừng xen lẫn lo lắng…
_Mẹ!_Tôi chỉ nói đc 1 chữ… tại sao chứ? Đây là lúc tôi cảm nhận đc cái thứ gọi là tình mẫu tử. Tại sao tôi thấy thương người phụ nữ đứng trước mặt mình thế này…
_Ôi lạy trời phật!!! Con tôi tỉnh lại rồi_Nước mắt lăn dài nơi khóe mi, mẹ tôi… đã khóc! Khóc vì lo cho thằng con ngỗn nghịch của bà là tôi đây… Mẹ ôm tôi thật chặt và khóc nấc lên. Đưa hai tay lên giữ chặt lấy mặt tôi, cứ như kiểu mẹ tôi đã rất nhớ tôi…
_Con tôi…_Nếu có người ngoài nhìn vào, thì chắc chắn sẽ ko tin đây là người phụ nữ quyền quí, cao sang. Mà thay vào đó, là một người mẹ lo lắng, thương yêu con của mình. Một tình yêu thương giản dị… ko cầu kì…
_Mẹ…_Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay mẹ. Tại sao từ trước đến giờ, tôi ko nhận ra rằng mẹ vẫn luôn âm thầm che chở, bảo vệ, lo lắng ình chứ.
_Thưa phu nhân, xin hãy bình tĩnh._Vị quản gia già đáng kính cũng bước vào sau một người đàn ông trung niên. Nơi khóe mắt cũng lăn dài 2 hàng nước mắt.
Nhưng… người đó chỉ đứng bên cạnh và lấy 1 tay nắm chặt lấy vai tôi. Đó là cách thể hiện một niềm tin của người đàn ông chững chạc với một người đàn ko khác!
Sau tràng nước mắt, pama tôi ở lại và chăm sóc tôi rất chu đáo. Nhưng việc tôi thắc mắc nãy giờ. Chính là cô chị gái song sinh của mình. Á Quy, tại sao biết tin tôi tỉnh lại mà chị ko tới?
_Mẹ àh… Quy…_Tôi bỏ lững câu. Và như hiểu đc ý tôi, đôi mắt mẹ đượm buồn.
_Con bé đó… nó thay đổi nhiều rồi…_Giọng mẹ tôi đượm buồn. Tôi cũng cảm thấy… có cái gì đó rất lạ trong truyện này…
~.
~~
Thời gian cũng trôi qua dần.
Đối với tôi nó thật buồn tẻ…
Rồi cũng đến ngày tôi đc ra viện.
_Thiên Minh àh!!! Chúc mừng con đã đc ra viện._Mới sáng sớm mẹ đã đến và cầm theo một bó hoa cúc vàng.
Từ hôm tôi tỉnh lại đến giờ, ngày nào mẹ cũng túc trực bên cạnh để chăm sóc tôi. Cái cô gì gì đó thì ko thấy đến nữa chắc là do cô ta bận rồi…
_Hỳ, chuyện con suất viện thì sớm hay muộn cũng vậy. Có gì đáng chúc mừng đâu chứ_Tôi bỗng thấy hụt hẫng khi biết rằng. Người đi thăm tôi chỉ có mẹ, pa, ông quản gia và cô gái hôm nọ…
_Sao con lại nói thế? Mẹ chỉ có ý tốt cho con…_Ba tôi lên tiếng và có phần trách móc tôi.
_Thôi, mau ra khỏi cái nơi này. Nằm ở đây lâu như vậy con phát tởm với mùi thuốc sát trùng ở đây rồi_Tôi đứng vội dậy và bước ra ngoài, để mặc mọi người ở đó. (Có bốn người chứ mấy)
Chiếc xe hơi màu đen bóng đã đậu sẵn ở trước cửa bệnh viện chỉ chờ cả nhà ra thôi… Leo lên xe và ngồi vào ghế trước. Tôi đặt cằm lên mu bàn tay và nhìn ra hướng phía ngoài cửa sỗ. Mọi người cũng lên xe và chiếc xe nhẹ nhàng lướt trên đường…
_Lách tách…ào… ào…
Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa. Những giọt nước từ từ rơi xuống mặt đất… rồi bên ngoài xe lúc này chỉ còn lại một màu trắng xóa. Có lẽ… ông trời cũng ko mong tôi suất viện đây mà, nên mới ột cơn mưa to thế này _ _!!
_Đúng là xui xẻo thật, sao bỗng dưng trời lại mưa như thế chứ_Vị quản gia đáng kính của tôi lên giọng phàn nàn khi vừa bước chân vào nhà.
_Truyện thời tiết. Sao mình có thể biết đc chứ_Mẹ tôi chỉ mĩm cười.
_Thôi đc rồi về đến nhà là mừng rồi. Chúng ta phải mở một bữa tiệc mừng lớn chứ._Pa tôi lên tiếng và vỗ vai tôi.
_Nhưng trời mưa thế này thì… có vẻ ko tiện lắm_Vị quản gia nhìn ra phía ngoài và lắc đầu.
_Con thấy ko cần đâu_Tôi tỏ ra khó chịu rồi hậm hực đi về phòng.
Cảnh vật vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng mà… con người thì thay đỗi rồi. Mọi người đã lớn lên và chững chạc hơn.Ngồi cạnh cửa sổ, tôi nhìn ra phía bên ngoài. Tôi bỗng cám thấy buồn. Từ lúc tĩnh lại đến giờ tôi chẳng thấy Á Quy, cô chị gái ngốc nghếch của mình ở đâu cả. Cảm giác trống trải như thế này tôi thực sự ko chịu đc.
_Cạch…
Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Tôi giật mình quay lại xem kẻ nào dám vào phòng tôi như thế.
_Cậu sao thế?_Cô gái đó lên tiếng. Tôi tỏ ra ko mấy quan tâm, quay lại phía ngoài khung cửa sổ.
_Thiên Minh àh… tôi làm gì sai sao? Tại sao cậu đối xử với tôi như thế?_Nước mắt cô gái đó đã lăn dài trên gò má ửng hồng. Tôi giật mình nhìn cô gái đó.
Cái cảm giác này là sao chứ? Tim tôi đang đập thật nhanh, cảm giác đã lâu lắm rồi tôi ko như thế này. Tôi tưởng là mình đã ko có cái thứ cảm giác này chứ.
_Cô… tại sao lại khóc_Tôi quay ngoắt mặt sang phía khác. Còn cô gái đó thì vẫn cứ ôm mặt khóc nức lên.
_Thiên Minh… cậu… quên tôi thật sao… hức hức…_Cô gái đó ôm trầm lấy tôi. Tôi cũng khá bất ngờ trước hành động của cô gái này._Tôi là Tuyết Phi Phi này… cái con nhỏ mà cậu vẫn ghét đây này… hức…
_T-Tuyết Phi Phi…_Tôi sững người, thực là ko thể nhận ra cô gái này chính là con nhõ ương ngạnh ngày xưa. Nhõ đã thay đổi nhiều rồi… trông xinh hơn. Nhưng… thực sự chẳng giống nhỏ…
_Ừm… là tôi…_Nhỏ gần như khóc nhiều hơn.
Mọi thứ như vỡ òa, người con gái này… đã khiến tim tôi giao động. Tôi có thể nghe đc cả tiếng tim của cô gái này… 2 người, 2 trai tim, nhưng hòa chung một nhịp đập… tôi khẽ xiết chặt vòng tay hơn và ôm trầm lấy nhỏ…cảm giác hạnh phúc…
Phía bên ngoài, những tia nắng đầu tiên xen qua tàn lá của buổi sớm. Chim vẫn hót líu lo. Nắng, xua tan cái bầu trời u uất của cơn mưa. Nắng, xuyên qua tấm cửa kính và chiếu xuống 2 con người…Trông thật hạnh phúc…
=========End chap 25=========