-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 6

Tùng…..tùng….tùng….

Trống báo ra chơi vừa dứt, học sinh ồ ạt chạy ra như chạy loạn. An từ từ mở mắt. Tiết sử chán ngắt làm cô không sao ngăn nổi cơn buồn ngủ. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt An là một tên con trai đang ngủ. An công nhận tên này rất đẹp trai. Đẹp kiểu lãng tử, đẹp kiểu phóng khoáng. Haizz… Con trai kiểu này, thay bồ như thay áo là cái chắc. An uể oải ngồi dậy, lấy headphone từ trong ngăn bàn ra cùng với cuốn tiểu thuyết mới mượn được ở thư viện. Đứng dậy đi thẳng xuống canteen.

*****

Canteen luôn là nơi đông nhất mọi thời đại. Còn đông hơn cả những quầy hàng siêu giảm giá. Vì canteen hình tròn nên bàn của An là bàn biệt lập cạnh cửa sổ. Cô vừa nhâm nhi cốc capuchino vừa nghe nhạc vừa đọc sách mà không hề bị phân tâm với không khí ồn ào trong canteen. Bỗng có người đập tay lên bàn cô. Không mạnh nhưng đủ làm cốc capuchino đã vơi quá nửa hơi sóng sánh. An rời khỏi trang sách, ngẩng mặt lên nhìn con người quấy nhiễu cô. Đôi mắt có phần khó chịu nay mở to lên ngạc nhiên rồi năm giây sau An trở lại với vẻ bình thản ban đầu và tiếp tục đọc sách. Trước mặt cô là Quang:

– Anh học ở đây sao tôi không nhìn thấy vào tuần trước nhỉ?

– Anh bị đình chỉ. – Quang thản nhiên ngồi xuống.

– Đánh nhau?

– Ừ!

Rồi không ai nói câu nào nữa. An vẫn đọc sách còn Quang chống tay lên cằm….ngắm cô. Một lúc sau, An lên tiếng:

– Anh có để ý xung quanh không?

Quang ngó trước sau, ngó đông tây rồi ngơ ngác hỏi An:

– Sao thế? Có gì đâu!

– Nhìn kĩ đi!

Quang nhìn lại lần nữa thì thấy hầu như nữ toàn canteen đang chiếu thẳng ánh mắt vào bàn của hai người:

– Nhìn ra chưa? – An lật trang sách đồng thời nâng mắt lên nhìn Quang.

– Rồi! – Quang lắc đầu cười – Nhưng có sao đâu. Em khó chịu à?

– Cơ bản là anh quen rồi nên thấy không sao. Vẻ ngoài của anh thì tôi cá anh là hotboy trường này đúng không? Thế nên cho tôi hai chữ “bình yên”. – Nói rồi An lại cắm mặt vào trang sách. Giọng nói lạnh tanh nhưng lại làm Quang bò ra bàn cười.

Cái điệu cười mất hình tượng này lại khiến cho toàn thể nữ sinh nhìn An với ánh mắt viên đạn. Còn An nhìn Quang với ánh mắt khó hiểu. Quyết định không để ý nhiều, cô lại cắm mắt xuống trang sách trang tinh.

An trở về lớp, đang định ngồi xuống thì phát hiện mặt ghế bóng hơn bình thường. Cô nghi hoặc đặt tay xuống ghế, nếu đúng như cô đoán thì cô sẽ không yên ổn trong trường này rồi. Quả nhiên, mặt ghế rất dính. An nhìn các bạn nữ cùng lớp thấy họ vội vàng quay mặt đi. An nhếch môi cười khổ. Cô liền vác ghế xuống dưới nhờ bảo vệ mở kho lấy ghế.

An đang đi, bỗng có một bàn tay giật lấy ghế cô đang cầm, giọng tò mò:

– Linh An cậu đi đâu thế? Sao lại bê vác cái ghế thế này?

– Tôi đủ thảm rồi, cậu còn muốn tôi thảm hơn sao??

Huy ngơ ngác hỏi lại:

– Sao thế được?

– Cậu thấy không? Các lớp chúng ta đi qua đều có nữ sinh đứng trước cửa.

– Ừ! Thì sao?

– Độ hot của cậu không kém đâu. Cho tôi hai chữ “bình yên” đi!

Huy xem lại thì ánh mắt các nàng không nhìn mình mà nhìn An. Ánh mắt cực đáng sợ như muốn bóp An chết tươi vậy. Phản ứng cực giống Quang, Huy gập người cười không thở nổi. An nhìn Huy khó hiểu. Hotboy trường này cùng sở thích à? Đã thế Huy còn đặt một tay lên vai An, ghé sát tai cô nói gì đó đồng thời nở một nụ cười lãng tử. Do đó, ánh mắt các nàng trở nên hung dữ hơn, máu trong người sôi sục, trong đầu ai nấy đều có một giọng hét chói tay với câu “Giết nó đi!”.

An giật lại cái ghế từ tay Huy, giọng lạnh băng pha với giận dữ:

– Tôi không quen cậu! – rồi cô đi thẳng.

– Chờ đã! Đùa thôi mà! Linh An!

Lúc đó, Huy nói với An là “Tạo scandal đi! Tớ với cậu sẽ là một cặp”

Đúng như An dự đoán, quả nhiên khi lấy ghế mới về, thọc tay vào ngăn bàn lấy headphone thì cô nhận được một đống “thư hâm mộ” với nội dung như “Mày chết đi!”, “Tránh xa các hoàng tử ra!”, “Mày thử tiếp cận Huy và Quang nữa xem. Mày sẽ biết!”, vân vân và mây mây. Còn có một bức thư viết trên giấy Hải Tiến loại xịn, được bọc trong một cái phong bì màu hồng pha lẫn mùi nước hoa ngạt mũi giống như thư tình nhưng bên trong lại là lời đe dọa nghe phát ói dài đến hơn trang giấy. An đọc chưa đến nửa, đau mắt, hại não quá nên cô vứt đi.

Thế là một đống lời đe dọa đối với An như gió thoảng bên tai.

*****

Buổi chiều, An đến Hàn Thủy tập và nhận được thông báo tháng 11 này sẽ diễn ra giải đấu Teakwondo trẻ mở rộng của tỉnh. Đây sẽ là bước đầu để chọn lọc tuyển thủ đấu giải toàn quốc và sẽ được sang Hàn Quốc – nơi thăng hoa của môn teakwondo này học tập cùng võ sư Cha Jung Young. Trong hai tháng này phải tích cực tập luyện đặc biệt là đối kháng. Vì thế nên An dù làm công việc dịch giả chưa đầy một tháng đã nghỉ việc. Cô muốn chuyên tâm cho giải đấu vì nghe đâu giải toàn quốc năm nay Đặng Mai Anh sẽ tham gia.

Đặng Mai Anh là tuyển thủ số một quốc gia. Dành huy chương đồng trong giải Teakwondo thế giới. Đó là cô gái dịu dàng như ánh trăng, êm đềm như nước mùa thu. Khí chất thanh nhã, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân. Tóm lại đó là cô gái rất đẹp. Xuất thân con nhà võ, Mai Anh học teakwondo năm bốn tuổi. An đã từng giao đấu với Mai Anh ba lần. Lần đầu khi ở bên Mĩ, An đã bị knout out (KO) chỉ với bảy chiêu. Lúc đó An mới chỉ là một cô bé 13 tuổi còn Mai Anh 14 tuổi. Mai Anh nói An mới học mà đã đỡ được bảy chiêu của cô thì quả là có tiềm năng. Từ đó An coi Mai Anh là mục tiêu phấn đấu. Những lần giao đấu sau đó dù không bị KO nhưng An vẫn không thể thắng được. Dù rất muốn thắng Mai Anh nhưng hai người không hề thù địch nhau thậm chí Mai Anh còn tận tình hướng dẫn An. Nhưng trên sàn đấu dù là người thân cũng không được nương tay vì như thế là coi thường đối thủ.